"Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn, đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh "
Bà nội Tống Thanh Y đã qua đời lúc cô mười tuổi, từ đó về sau việc nuôi dạy cô đều do ông nội phụ trách.
Sau này, Qiansu Alley bị buộc phải phá bỏ và di dời đến nơi khác, khi đó công ty mẹ Trần Đạc mở có chút quy mô, Bà nội theo đó mà chuyển đến tiểu khu.
Tống Thanh Y cũng muốn mua một ngôi nhà cho ông nội ở đó nhưng ông nội nhất quyết không đồng ý, ông muốn đi Chướng Sơn, xây nhà trúc.
Chướng Sơn là nơi chôn cất bà nội Tống Thanh Y.
Ông nói rằng ông phải bảo vệ, canh chừng bà nội, đợi đến khi mất đi, bà mới không trách ông bỏ rơi bà nơi này.
Mọi người ở Qiansu Alley di dời rải rác ở những nơi khác nhau. Tống Thanh Y cùng Trần Đạc, sau này ở cùng một chỗ với bà nội.
Bà nội Trần Đạc đối với cô mà nói, không riêng gì ông nội, là ân nhân người thân của cô.
Tống Thanh Y không thể cự tuyệt lời mời đó vì có lý do gì đi chăng nữa. Nằm trên giường thêm chốc lát. Cô bỗng nhiên giật mình ngồi dậy, nhanh chóng từ trên giường đứng lên, cô quên mất mình hoàn toàn không có thói quen ăn sáng nhưng bây giờ đã khác trước, hiện tại trong nhà có thêm một người. Thân là chủ nhân sao để cho khách nấu cơm được, vội vàng tém tóc, dép lê phát ra tiếng lẹt xẹt, vừa ra khỏi cửa đã nghe mùi thơm từ gạo. Hình như là Trình Dật đang ninh cháo.
Giật giật mũi, ngẩng đầu nhìn Trình Dật mặc tạp dề đứng trong phòng bếp, anh đứng ở nơi nghịch sáng nhìn Tống Thanh Y mỉm cười "Buổi sáng tốt lành."
Ấm áp, sạch sẽ, thoải mái.
Tống Thanh Y đóng băng tại chỗ sửng sốt vài giây, về sau lúng túng đi qua, trên bàn đồ ăn đã được dọn lên.
Màu trắng của gạo được nấu nhừ, bỏ thêm nấm hương cùng thịt băm, một đĩa mì xào trong đĩa sứ màu xanh thậm chí trong chén nhỏ còn có hai trứng gà bóc vỏ trắng noãn.
Tống Thanh Y không thể tin, chỉ chỉ bàn một cách hoài nghi "Cậu làm?"
"Ừm." Trình Dật nói "Trong phòng bếp đồ ăn không nhiều lắm, buổi tối chúng ta phải ra ngoài mua một chút đồ gì đó."
Tống Thanh Y gật đầu.
Trình Dật đưa tay xoa xoa đầu cô "Đi rửa mặt đi, sau đó ăn cơm."
Tống Thanh Y vẫn còn chưa phục hồi tinh thần, nghe vậy chỉ lúng túng gật đầu vội vàng quay trở về phòng mình.
Sau khi ra ngoài ngồi vào bàn nếm thử, Tống Thanh Y đặc biệt tán thưởng trong lòng, tay nghề nấu ăn quả thật rất tốt, cháo ninh đặc biệt ăn ngon. Sau khi ăn no, Tống Thanh Y hỏi Trình Dật có bận gì trong hôm nay không. Trình Dật nói sẽ đi cùng mấy người bạn tụ hợp, hỏi cô có muốn cùng đi với bọn họ không?
Tống Thanh Y nghi hoặc nhìn Trình Dật "Làm cái gì?"
"Giới thiệu chị cho bọn họ." Trình Dật bình tĩnh nói.
Tống Thanh Y kháng cự "Chúng ta đã nói không công khai."
"Đều là anh em." Trình Dật nói "Cũng không có gì."
Tống Thanh Y lắc đầu"Vẫn là quên đi."
Cô hiện tại tai tiếng xấu, ai đi cùng với cô đều bị mắng.
Thượng Nghiên cùng Trần Đạc, đó là chuyện không có cách nào chối bỏ.
Cô không muốn vì mình làm liên lụy Trình Dật còn chưa ra trường liền gặp phải ánh mắt ghét bỏ của atifan trên mạng.
Nhắc tới chuyện này, Tống Thanh Y tinh thần không tốt lắm, cô đứng dậy thu thập bát đũa "Cậu đi đi, tôi hôm nay về thăm người nhà một chút."
"Ai?" Trình Dật hỏi.
Tống Thanh Y cắn cắn môi dưới "Bà nội Trần Đạc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!