Bầu không khí đang vui vẻ bị tin tức này làm cho biến thành bi thương.
Ngụy Gia nhìn Trình Dật, thậm chí cậu còn nghĩ anh có thể sẽ vì xúc động mà rơi lệ "Nam Nam, vậy anh định như thế nào?"
Trình Dật chầm chậm buông tay ra, dừng mấy giây sau đó trả lời: "Tôi sẽ thử vài bộ phim khác, không thể vì vậy mà không diễn."
"Vậy còn nguyện vọng kia làm sao bây giờ? Từ đại học năm thứ hai anh không phải đều nghĩ sẽ có một ngày diễn kịch bản của Phong Bằng sao?" Ngụy Gia hỏi.
Trình Dật cong môi nở nụ cười "Vậy cậu thấy bây giờ tôi có thể làm sao?"
Ngụy Gia: "..."
Quả thật không biện pháp.
Vốn tưởng trong lòng bàn tay không lường trước được bây giờ gặp trở ngại này.
Trình Dật trong lòng cũng chịu không nổi, nhưng lại không thể nói cái gì.
Nắm chặc chiếc đũa trong tay "Ăn cơm."
Ngụy Gia không phục "Việc này cứ như vậy sao?"
"Bằng không như thế nào?" Trình Dật hỏi lại.
Ngụy Gia tức giận đến vỗ xuống bàn "Dựa vào!?"
Tống Thanh Y lấy rượu đi ra, cười hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Ngụy Gia lanh mồm lanh miệng, đang muốn nói lại bị Trình Dật ngắt "Không có chuyện gì, cậu ta chơi game gặp đối thủ hơn cậu ta."
Ngụy Gia mắt trừng lớn "..."
Giống như hiểu.
Tống Thanh Y đưa rượu qua cho Trình Dật, sau đó đi vào phòng bếp lấy ly.
Thừa dịp cô đi vào phòng bếp, Ngụy Gia thấp giọng nói: "Vì sao không thể cho chị dâu biết?"
"Cô ấy biết có ích lợi gì?" Trình Dật liếc xéo cậu một chút "Ăn cơm trước đi. Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy sau."
Ngụy Gia: "Nhưng cái này là Thượng Nghiên ngáng chân. Nếu không phải bởi vì chị dâu..."
"Câm miệng." Trình Dật nghiêm túc nhìn Ngụy Gia "Không có quan hệ gì với cô ấy."
Ngụy Gia thở phì phò cúi đầu, từng ngụm từng ngụm ăn cơm.
Từ Trường Trạch đứng dậy đi giúp Tống Thanh Y cầm ly.
Tống Thanh Y bình thường rất chậm, thậm chí trong chuyện tình cảm sẽ có chút chậm.
Nhưng khi còn nhỏ sống trong hoàn cảnh đặc biệt nên đối với bầu không khí xung quanh thay đổi đều rất mẫn cảm, khi trở lại bàn ăn, cô có thể cảm giác rất rõ ràng cùng lúc trước không giống nhau.
Nhưng nhìn Trình Dật không muốn nói, đành phải giả bộ như không biết chuyện gì xảy ra.
Một bữa cơm cứ như vậy mà ăn xong.
Bọn họ đem chén đũa thu thập vào phòng bếp, Tống Thanh Y một mình đi rửa bát.
Bốn người không khí vô cùng kiềm chế, vốn là chạy đến chúc mừng, kết quả nghe được loại chuyện này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!