Đêm chung kết « diễn viên dự bị » Từ Trường Trạch cùng Ngụy Gia đoạt được hạng nhất.
Debut ra mắt gương mặt mới vô cùng tốt.
Đêm đó, có rất nhiều tiết mục lên hot search.
Buổi tối hôm nay Trình Dật đặt nhà hàng chúc mừng Từ Trường Trạch và Ngụy Gia thành công ra mắt.
Cả hai vừa đến nhà hàng, điện thoại Trình Dật liền vang lên.
Mắt nhìn màn hình, Trình Dật trong mắt toàn ý cười.
"Sao thế!" Trình Dật nhận.
Đầu bên kia điện thoại im lặng.
Trình Dật nhíu mày, mắt nhìn lại màn hình di động, không có vấn đề, lại alo một tiếng.
Qua hai giây, đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng khóc kinh thiên động địa, khóc vô cùng thảm thiết, làm Trình Dật thiếu chút nữa cầm điện thoại quăng ra xa.
Dù di động không bị quăng ra ngoài, nhưng cánh tay Trình Dật theo thói quen dịch ra phía sau, vừa lúc trúng ngay trán Tống Thanh Y, làm cô thiếu chút nữa té ngã, may mắn ở sau lưng cô có Tô Giang đỡ.
Tống Thanh Y đau.
Trình Dật quay đầu nhìn lại, thấy Tống Thanh Y đang che trán nhe răng trợn mắt với anh, Trình Dật mới vội vàng mở loa ngoài, cầm điện thoại bỏ trên bàn, đưa tay xoa trán Tống Thanh Y, một bên xoa trán còn một bên vừa nói: "Thực xin lỗi thực xin lỗi."
Tống Thanh Y lại lắc đầu "Không sao, anh mau nghe điện thoại."
Trong điện thoại tiếng khóc cũng dừng "Là chị dâu sao? Anh... Là chị dâu sao?"
Trình Dật bất đắc dĩ thở dài "Có chuyện gì mau nói, không có việc anh treo điện thoại."
Bạch Điềm lập tức lại khóc ríu rít, Trình Dật bất đắc dĩ nói: "Anh treo?"
Bạch Điềm thu lại tiếng khóc nức nở "Đừng, anh ba. Hiện tại em không có nhà để về, anh ở chỗ nào? Em muốn đi tìm anh?."
"Sao không về nhà?" Trình Dật nhờ phục vụ mang đá chườm, Tống Thanh Y ngồi trên ghế, Trình Dật nhẹ nhàng chườm lên trán cô "Muộn như vậy còn không chịu quay về, cẩn thận mẹ chặt đứt chân em."
"Em không trở về!" Bạch Điềm lại dở chứng công chúa "Em và mẹ cãi nhau, em mới giận đi ra ngoài, mẹ bảo em cút, em liền cút."
"Mẹ mang em đến Đại học Bắc Kinh, anh một chút cũng chẳng nghe nói gì đến cãi nhau?" Trình Dật nói, giọng nói không nhanh không chậm làm Bạch Điềm tức giận gần chết, cô thở phì phò nói: "Em mặc kệ! Nếu hôm nay anh không chứa chấp em, em liền đi quán Bar."
"Không, em sẽ đi ngay bây giờ!"
Vừa dứt lời, Trình Dật liền trợn mắt, cắn răng nghiến lợi nói: "Em nếu là dám đi, anh đánh gãy chân em."
Bạch Điềm: "Ô ô ô ô, mẹ em kêu em cút, anh hai lại ở nước ngoài, ngay cả anh ba cũng muốn đánh gãy chân em, không bằng em đi chết cho xong, ô oa ô oa..."
"Im lặng!" não Trình Dật nghe giọng Bạch Điềm mà thấy đau "Em gửi định vị qua cho anh, anh đi đón em."
Bạch Điềm ngoan ngoãn gửi định vị qua, sau đó hồ hồ nói: "Anh ba, anh nhất định phải tới đón em nha, yêu anh, moah moah."
Trình Dật: "..."
Trình Dật trực tiếp cúp điện thoại.
Ai nói có em gái là được người người ngưỡng mộ?
Trình Dật cảm giác mình vừa không có quyền phát ngôn, vừa bị nó hành vô số.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!