"Rồi một ngày, bạn sẽ gặp được thôi. Vào thời điểm có thể không ngờ nhất, có thể bạn vẫn chưa sẵn sàng... Nhưng đó sẽ là người cho bạn cảm giác được là một công chúa nhỏ, được nâng niu chiều chuộng bảo vệ là như thế nào."
Nỗi sợ hãi của Tống Thanh Y không thể giải thích được..
Tống Thanh Y cùng Trình Dật lần đầu tiên cùng nhau đến nhà bà nội, Trình Dật còn mua lễ vật cho bà, giơ tay nhấc chân đều rất phong độ.
Bà nội hỏi thăm hai người bọn họ, sau đó cùng nhau ăn cơm, Tống Thanh Y cũng đi giúp, bữa tối ba người ăn cũng rất vui vẻ.
Nhưng trong lòng Tống Thanh Y giống như luôn có một sợi dây cung, tùy thời sẽ đứt.
Sau bữa cơm Bà nội đi vào phòng bếp rửa bát, Tống Thanh Y cũng đi theo bà, một người rửa, một người lau, mọi chuyện đều làm đâu vào đấy.
Bà nội đưa qua một cái bát cho Tống Thanh Y, im lặng không lên tiếng thở dài, Tống Thanh Y chỉ xem như không có nghe thấy, đem bát xếp ngay ngắn chỉnh tề.
Bà nội rốt cuộc mở miệng "A Thanh, con ngày hôm qua đã đăng tin trên weibo sao?"
Tống Thanh Y trong lòng bộp một cái, nhưng chỉ mỉm cười "Dạ phải ạ."
"Kiểu tóc mới của con rất dễ nhìn." Bà nội còn nói thêm.
Hai câu nói của bà nội trước sau đều không giống nhau, Tống Thanh Y cúi đầu, ậm ừ.
Bà nội đem bát trong tay đưa qua cô "Bà biết con chịu nhiều ủy khuất."
"Vâng." Tống Thanh Y một bên trả lời, một bên cầm chén xếp lên kệ.
Bà nội nhìn cô, vài lần muốn nói lại thôi, Tống Thanh Y cũng không vội, chỉ lẳng lặng chờ.
Ngọn đèn trong phòng bếp mờ nhạt, không khí an tĩnh giống như sắp lăng trì, trong lòng ai đều không dễ chịu.
Biết rõ phía trước là một ngõ cụt, nhưng tất cả mọi người lại chờ đợi.
Tống Thanh Y trong lòng chờ đợi 1% hy vọng.
Thật lâu sau, Bà nội phá vỡ bầu không khí yên tĩnh "A Thanh."
"Sao ạ?" Tống Thanh Y ngẩng đầu nhìn bà nội, ánh mắt trong suốt.
"Con có thể bỏ qua cho Trần Đạc được không?" Lúc bà nội nói chuyện âm thanh phát ra đều run rẩy, đôi mắt bà đỏ hoe, nước mắt có thể chảy xuống bất kì lúc nào.
Tống Thanh Y không biết tại sao, khó hiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cả đêm lo lắng đề phòng, phỏng đoán cuối cùng cũng có kết quả.
Tống Thanh Y nhìn bà nội khẽ cười "Bà nội, người là có ý gì? Con hiện tại không rõ."
Bà nội kích động nắm lấy tay cô, đôi bàn tay thô ráp của bà vô cùng lạnh, thậm chí còn có chút run rẩy, Tống Thanh Y còn chưa mở miệng, nước mắt của bà nội rơi xuống bàn tay cô.
" Bà nội biết con ủy khuất, Trần Đạc cũng xác thực là làm sai rồi, nhưng bà nội chính là không có biện pháp nhìn tiền đồ của nó như vậy liền bị hủy." Bà nội nghẹn ngào nói.
Tống Thanh Y mím môi, không nói một lời.
Cô không khóc, thậm chí không rõ mình có cảm giác gì.
Dường như 1% mà cô luôn hy vọng cũng chẳng còn nữa.
Tống Thanh Y hỏi một cách ngớ ngẩn "Bà nội, rốt cuộc Trần Đạc cùng bà nói cái gì?"
"Nó..." Bà nội nghẹn ngào "Nó nói con hiện tại bây giờ nếu đem hết mọi chuyện hết thảy nói hết ra, sự nghiệp của nó sẽ nhanh chóng bị hủy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!