"Trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau, đây phải chăng là sự an bài của trời cao, để chúng ta nếm trải thật nhiều, thế rồi xuyên qua biển người mênh mông, gặp được đúng người vào đúng thời điểm, ôm lấy nhau, yêu thương nhau."
from Tống Thanh Y
Tống Thanh Y cả một đêm đều không ngủ.
Buổi sáng lúc sáu giờ, mặt trời mới lên nhuộm một màu đỏ ửng, phản chiếu kính cửa sổ trong suốt, khúc xạ vào phòng, Tống Thanh Y đứng ở bên giường, lột một viên kẹo bỏ vào miệng, ngọt.
Cả đêm theo dõi hot search, cuối cùng cô cũng không có đăng cái gì khác.
Thượng Nghiên cũng có gọi điện thoại cho cô, chỉ là cô vừa nghe một chút âm thanh liền ngắt.
Tống Thanh Y đứng bên cửa sổ một lát, lúc sau đóng cửa sổ lại, bỗng nhiên rất muốn ăn bánh bao nhân đậu đỏ.
Khi cắn một miếng bánh, mùi bánh đậu thơm ngọt sẽ tràn ngập ở trong phòng, không khí xung quanh phòng cũng sẽ theo đó mà đầy ngọt ngào.
Khi cô nghĩ lại, hình như cùng Trình Dật ở chung gần bốn tháng, cô chưa từng làm hay tự mình đi mua bữa sáng nào cho anh.
Không bằng sáng hôm nay cô đi ra ngoài mua bữa sáng.
Tống Thanh Y nghĩ như vậy, vội vàng đi rửa mặt, đổi quần áo ra ngoài.
Gió mùa hè bên ngoài rất tốt, lúc cô đi trong gió, mặt trời chiếu rọi khắp cơ thể cô, thoại nhìn cả người đều rất dịu dàng.
Hôm nay thời tiết thực sự tốt.
Tống Thanh Y đi qua hàng bánh bao, quét mã mua ba cái bánh bao nhân đậu đỏ, hai cái bánh bao nấm hương thịt gà còn mua thêm hai cái trứng.
Dì đóng gói thấy cô cười hỏi: "Cháu mới cắt tóc sao Thanh Y?"
Tống Thanh Y cười đáp: "Đúng vậy ạ, cô có thấy đẹp mắt không?"
Dì đem bánh bao đóng gói xong đưa qua cho cô "Rất xinh đẹp, rất thích hợp với người trẻ tuổi như cháu."
Tống Thanh Y cười rạng rỡ, cảm thấy thế giới rất dịu dàng.
Nhưng tất cả tâm tình tốt khi cô trở lại tiểu khu đều tan thành mây khói.
Ở dưới lầu thấy được thân hình quen thuộc.
Trần Đạc mặc áo khoác màu đen, ngồi ở trên tảng đá vườn hoa bên cạnh, đầu tóc rũ xuống rất thấp, bên cạnh còn có một bình rượu, không biết là tới đây từ lúc nào.
Bởi vì lúc cô ra ngoài đi một con đường khác, nên không nhìn thấy Trần Đạc.
Tống Thanh Y quay đầu tính rời đi, không ngờ Trần Đạc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cô khẽ gọi "A Thanh."
Tống Thanh Y dừng bước chân.
Nhưng chỉ là sau đó, cô lại đi về phía trước.
"A Thanh." Trần Đạc lại kêu "Anh muốn cùng em nói chuyện một chút."
Tống Thanh Y dừng lại, quay đầu nhìn về phía Trần Đạc cười một cái "Anh nghĩ xem nên cùng em nói cái gì đây hả Trần Đạc?"
Trần Đạc cầm lấy rượu trong tay mình uống một ngụm.
Tống Thanh Y nhướn mày, về sau cười nói: "Anh là đang nói đùa sao?"
"Không có." Trần Đạc nhắm mắt lại, ánh mặt trời chiếu vào da anh, có thể nhìn thấy đôi mắt anh thâm quầng, mệt mỏi, dường như là cả một đêm Trần Đạc không ngủ, giọng nói mang theo vài phần suy sụp "Anh rất nghiêm túc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!