Chương 4: (Vô Đề)

"Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn, đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh "

Không biết nói cái gì liền cứ như vậy im lặng đi, ít nhất sẽ không nói sai.

Đây là tín ngưỡng cuộc sống của Tống Thanh Y.

Vì vậy, cô giữ trái tim bồn chồn, từ từ nhắm mắt dựa vào ghế sofa. Ngón tay của Trình Dật thon dài, động tác không nhanh không chậm, lực đạo không nặng không nhẹ, hết thảy đều vừa vặn, vị bạc hà liên tục xâm nhập vào hơi thở.

Suy nghĩ của Tống Thanh Y từ từ thư giãn, chốc lát bên dưới rốt cuộc cũng truyền đến tiếng hít thở. Những ngón tay Trình Dật chạm vào lông mày, giúp cô duỗi ra những nếp gấp. Qua một lúc lâu, anh mới buông tay, liếc nhìn bên trong phòng bếp, cảm thấy có chút bừa bộn.

Đoán chừng Tống Thanh Y vừa mới chuyển đến, đồ đạc trong nhà đều chưa sắp xếp ngay ngắn, thậm chí tủ lạnh cũng bừa bộn. Không nhiều loại, nhưng số lượng lại rất nhiều. Mở tủ bếp, bên tong hoàn toàn không có gạo, chỉ có hai hộp mì ăn liền và một túi bánh mì đã hết hạn.

Trình Dật cau mày thở dài.

Anh đi ra khỏi phòng bếp đưa mắt nhìn sô pha, vội vàng quay về phòng lấy một chiếc chăn mỏng khoát trên người Tống Thanh Y, sau đó mới yên tâm trở lại phòng bếp.

Sợ đánh thức cô, anh thậm chí còn đặc biệt nhẹ nhàng đóng kín cửa.

Lấy tất cả mọi thứ trong tủ lạnh ra, tốt xấu đều bỏ một chỗ. Trình Dật chịu không nổi mớ hỗn độn này, vậy lấy găng tay nhựa từ trong tủ bếp đeo lên tay, bắt đầu tiến hành phân loại. Vứt bỏ những thức ăn bị hỏng và hết hạn, còn được thì bỏ lại, lau tủ lạnh một lần lại một lần, sau đó đem đồ đã được phân loại cất ngay ngắn bên trong tủ lạnh. Làm xong những thứ này, nhìn thời gian cũng đã không còn sớm thậm chí có chút muộn. Trên di động, có một cái tin nhắn do Ngụy Gia gửi ban nãy:

Nam ca, ngày mai tới nhà của em đi.

Trình Dật để một cái dấu chấm hỏi, sau đó cất điện thoại.

Nam nam là nhũ danh của Trình Dật. Sau khi quen bọn Ngụy Gia, trực tiếp từ Dật ca biến thành Nam ca.

Trình Dật đem phòng bếp làm ổn thỏa đâu vào đấy, còn muốn dọn lại phòng khách một chút, nhưng Tống Thanh Y vẫn còn đang ngủ ngon giấc, không đành lòng đánh thức cởi bỏ bao tay nhựa bỏ vào thùng rác, sau đó quay trở lại phòng khách.

Tống Thanh Y nằm trên sô pha ngửa đầu, hơi hơi há miệng, tướng ngủ đặc biệt xấu xí, anh chỉ mỉm cười sau đó rút điện thoại từ trong túi, chụp một bức ảnh. Bản thân anh có chút không thể tưởng được, một ngày kia anh thế nhưng sẽ cùng Tống Thanh Y chung một nhà.

Lúc ở quán Bar dưới ánh đèn lờ mờ Trình Dật đã nhận ra cô, chỉ là cô không biết anh.

Trong vòng một ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy, kỳ thật Trình Dật cũng tưởng chỉ là 1 giấc mơ.

Ba tháng trước Trình Dật không ngừng xem tin tức Tống Thanh Y, nhưng gần như là không. Ngoài các thông tin sai lệch được đăng tải trên Hot search thì không có bất kỳ tin tức nào hữu dụng.

Trình Dật ngồi trên chiếc ghế sofa một lúc, điện thoại bỗng nhiên vang lên đột ngột.

Là Ngụy Gia.

Trình Dật vội vàng che ống nghe, nhanh chóng đi vào phòng nghe điện thoại.

"Nam ca, ngày mai tới nhà của em đi, đã lâu rồi chúng ta không tụ tập." Ngụy Gia nói.

"Ba mẹ cậu đâu?" Trình Dật nói: "Đi công tác?"

Ngụy Gia cười ha ha "Ba mẹ em đã đi công tác vào sáng hôm nay, có thể sẽ mất khoảng vài ngày mới trở về."

"Được rồi." Trình Dật bất đắc dĩ nói.

Ngụy Gia ngượng ngùng cười một tiếng "Hắc hắc. Nam ca, tên Từ Trường Trạch kia cũng nói đã lâu không gặp anh."

"Anh trong khoảng thời gian này đi đâu vậy?" Ngụy Gia lại hỏi.

Trình Dật: "Làm người mẫu."

Ngụy Gia giật mình "Nam ca, tại sao anh không nói với anh trai rằng anh thiếu tiền?? Về sau khi nổi tiếng, mất mặt thì tồi tệ lắm."

Trình Dật bất đắc dĩ đỡ trán " Chụp trang bìa tạp chí uy tính."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!