Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Trong ấn tượng của mọi người Tống Thanh Y là một người ôn nhu yếu ớt, trầm mặc ít lời, nhưng đặc biệt thích cười, cười rộ lên sẽ khép hờ mắt, khóe môi hơi hơi giơ lên, là một cô bé ngoan.
Chưa từng nghĩ tới cô sẽ như vậy mà tát Trần Đạc.
Không chỉ như thế, Tống Thanh Y trực tiếp kéo cổ áo Trần Đạc, hai người cách nhau rất gần, cô nhìn trán Trần Đạc mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, môi trắng bệch, đôi mắt kia đã sớm mất đi sự linh hoạt thường ngày.
Chỉ còn sự tham lam, ích kỉ, danh vọng.
Tống Thanh Y nhìn chằm chằm Trần Đạc cắn răng nghiến lợi nói: "Trần Đạc, tôi nói qua với anh rồi, anh đối với tôi thế nào cũng được, tôi cũng không để ý, nhưng... hiện tại đó là ông nội tôi."
"Đó là người thân nhân của tôi duy nhất trên thế giới này."
"Ông là nhìn anh lớn lên, anh như thế nào lại nhẫn tâm như vậy."
"Không phải anh." Trần Đạc nói: "Thật sự. Là các cụ lúc trước ở gần nơi chúng ta sống nói."
Khóe môi Trần Đạc chảy máu, "A Thanh, sao em như thế nào lại biến thành bộ dáng này?"
"Không biết phân biệt tốt xấu liền định tội cho anh, trong lòng em anh không đáng tin như vậy sao?"
Tống Thanh Y không chút do dự gật đầu "Đúng."
"Anh đến bây giờ vẫn còn chưa có biết mình sai ở đâu, lại không có trách nhiệm với những chuyện mình làm, anh đáng giá để em tin tưởng sao?"
"Anh biết rất rõ em hận cái gì, nhưng anh lại càng muốn làm như vậy, còn cảm thấy em hẳn là nên tha thứ cho anh, em không phải là thánh mẫu có thể toàn tâm toàn ý chúc phúc cho anh và Thượng Nghiên?" Nước mắt Tống Thanh Y trượt xuống, vừa chua xót lại vừa chát, cô trừng mắt nhìn, âm thanh mang theo vài tia tàn nhẫn.
"Trần Đạc, em cảnh cáo anh một lần cuối cùng, đừng chọc tới ông nội của em, nếu ông còn bị như vậy lần nữa, anh đừng trách em ra tay tàn nhẫn."
Sau khi nói xong, đôi mắt cô nhìn chằm chằm Trần Đạc, thiếu chút nữa anh đã sinh ra ảo giác.
Cô là thật sự có cái ý nghĩ này, cũng không phải chỉ đơn giản uy hiếp.
Trong ấn tượng của Trần Đạc, cô không bao giờ cãi nhau với ai, cô thường hay im lặng, cũng thường hay mỉm cười, chỉ là không bao giờ giận ai.
Cô thật sự đã thay đổi.
Tống Thanh Y đứng lên đi ra bên ngoài.
Bà nội kéo tay áo cô "A Thanh, con..."
Tống Thanh vỗ vỗ cánh tay bà "Bà nội, con sẽ thường tới thăm người."
Xem như cái gì cũng đều chưa từng xảy ra, chỉ là cùng Trần Đạc bất hòa một chút.
**
Tống Thanh Y cùng Tô Giang lấy xe từ tiểu khu đi ra, ban đêm gió lạnh, cô kéo kiếng xe xuống, bên ngoài là cảnh đêm, cô chậm rãi nhắm mắt.
"Chị thật sự ổn không?" Tô Giang hỏi.
Tống Thanh Y mở mắt, lời nói hỗn tạp trong gió, Tô Giang lại nghe được vô cùng rõ ràng, cô nói là: Có thể ổn sao?
"Chị đừng trách em xen vào! Rõ ràng lúc trước những lời đồn đãi kia là sai mà sao chị vẫn cứ tiếp tục để những sai lệch đó liên tục truyền xuống?"
Tống Thanh Y lắc đầu, "Tôi đã từng nghĩ. Nhưng lúc đó tôi lại không có biện pháp khác. Huống chi lúc đó mọi người chủ yếu cho là tôi đoạt tác phẩm Vạn Tịch, lúc đó tôi cũng không có chứng cớ chứng minh mình không nhờ Vạn Tịch viết giùm làm sao ngăn chặn những lời đồn đãi đó được."
Nhiều khi Tống Thanh Y nghĩ lại, cảm thấy mình vô nực cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!