Trần Hạo nằm bệnh viện, ba mẹ Trần Hạo lập tức mua vé máy bay đến.
Tống Thanh Y không muốn nhìn thấy bọn họ, nhưng lại không yên lòng để Trần Hạo một mình ở bệnh viện, chỉ chờ ba mẹ Trần Hạo đến phòng, hướng bọn họ gật đầu chào hỏi sau đó đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, cô dừng lại bước chân.
Chủ yếu là nghe được mẹ Trần Hạo nhắc tới tên của mình.
"Con có ngu hay không vậy?" mẹ Trần Hạo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói "Con không nói với mọi người một tiếng đã chạy tới đây, mẹ còn không biết con nghĩ gì? Tống Thanh Y ngay cả chào hỏi đều không muốn chào ba mẹ."
Cha Trần Hạo cũng nói, "Đứa nhỏ này trước kia cũng không như vậy, bây giờ nhìn thấy chúng ta ngay cả chào hỏi cũng không muốn, coi như là cùng A Đạc chia tay, chúng ta dầu gì cũng nhìn con bé lớn lên. Sao sắc mặt nó nhìn chúng ta như thế nào lại xấu thành như vậy."
"Chắc là do nó giận chó đánh mèo." Mẹ Trần Hạo nói
"Đủ rồi." Trần Hạo quát lớn "Ba mẹ hai người đến cùng có biết hay không? Là Trần Đạc ngoại tình! Ba mẹ còn muốn chị Thanh Thanh đối xử với chúng ta như trước?"
"Con mở miệng ra là chị, người ta có coi con là em trai sao?" Mẹ Trần Hạo nói: "Anh con hiện tại sự nghiệp đang lên, nếu thừa nhận danh dự sẽ vô cùng ảnh hưởng, dù sao cô ta cũng không vì chuyện này mà ảnh hưởng. Nếu lúc trước cô ta không nhờ người ta viết giùm thì đâu có xảy ra nhiều chuyện như vậy mà con còn bao che cho nó."
"Không phải!" Trần Hạo cãi "Người khác không tin chị ấy còn không tính, tác phẩm của chị ấy đều quang minh trước mặt mọi người viết ra, vậy mà mọi người lại không tin chị ấy?"
"Chị ấy là bị người ta hãm hại!"
"Con đừng kích động." Mẹ Trần Hạo nói "Mẹ cũng không phải nói nó thế nào, chỉ là người ta có chứng cớ, nó lại không có gì chứng minh. Nếu thật là nó viết, sao không đem chứng cớ ra chứng minh?"
"Không nói nó nữa, ngày đó mẹ không nên đánh con." Mẹ Trần Hạo nói, "Chúng ta là người một nhà không nên vì người ngoài mà ầm ĩ, anh con một lát sẽ đến, trong tổ kịch xin nghỉ không dễ dàng, con đừng cùng anh con ầm ĩ nữa."
Tống Thanh Y dựa vào tường bệnh viện, rõ ràng đang là mùa hè, cô lại cảm thấy mình lạnh đến tận xương.
Cô an ủi chính mình, so với những lời khó nghe đều đã nghe qua rồi, còn sợ cái gì nữa?
Sợ cái gì chứ.
Cô có thể không sợ sao?
Mọi người trên internet không biết thật giả cũng không trách được, mà người bên cạnh cô cũng không tin cô. Cô thật sự sắp bị đánh ngã.
"A Thanh, em ở đây làm cái gì?"
Tống Thanh Y lập tức quay mặt qua chỗ khác, nâng tay lau nước mắt, cô mím môi, không nói một lời đi ra ngoài.
Trần Đạc chạy vài bước kéo cổ tay cô, Tống Thanh Y dừng bước, dùng lực tránh ra.
"Đã lâu không gặp."
Nói xong không nhìn Trần Đạc, mà là nhìn phía sau anh.
Trần Đạc đi cùng Thượng Nghiên, tuy rằng đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, nhưng đối với Tống Thanh Y, ở trong đám người có thể nhìn ra hai người bọn họ hoàn toàn không có vấn đề.
Sau khi nói xong định đi, lại bị Trần Đạc kéo lại.
Cô nhíu mày, không kiên nhẫn nói: "Còn có việc gì?"
"Em..." Trần Đạc không biết nói như thế nào.
Tống Thanh Y liếc anh, Thượng Nghiên đi tới, hai người đứng chung một chỗ, giống như một đôi tình nhân.
Tống Thanh Y bỗng nhiên liền nghĩ.
Cô trước kia đến cùng sao mắt lại mù như vậy? Sao lại không thấy Thượng Nghiên để ý Trần Đạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!