Tống Thanh Y vừa gửi hai chữ "Dạ được", điện thoại liền vang lên.
Cô đi đến hành lang, tìm nơi yên tĩnh nhận.
Mẹ Trần Đạc là nữ cường nhân, cùng chồng tạo ra cơ nghiệp rộng lớn, nay công ty của bọn họ vô cùng không ngừng phát triển.
Hai người còn có một người con, tên là Trần Hạo, nay đã học lớp mười một, học tập cũng không tốt lắm, nên mẹ Trần giao lại công ty cho ba Trần, bản thân về nhà chăm sóc Trần Hạo, coi như là lui về nhà lo cho gia đình.
Trần Đạc cùng ba mẹ không thân thiết, cho nên Tống Thanh Y cũng không hay qua thăm họ, quan hệ cũng không tính là thân.
Số di động của bà cũng rất lâu rồi cô chưa từng liên lạc.
"Alo?" mẹ Trần âm thanh rất ôn hòa, mang theo sự ôn nhu "Thanh Thanh, con bây giờ đang ở chổ nào?"
"A thị ạ." Tống Thanh Y nói "Thưa dì, có chuyện gì sao ạ?"
"Không có chuyện gì." mẹ Trần nói, "Con cùng A Đạc rất lâu rồi không có trở về, lúc nào thì cùng nhau trở về nhà?"
Tống Thanh Y im lặng.
Đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên truyền ra một tiếng nói "Mẹ, mẹ không chê mất mặt sao? Anh hai làm ra nhiều chuyện trái lương tâm như vậy? Mẹ còn không biết hay là giả không biết? Hiện tại còn gọi điện thoại cho chị Thanh Thanh? Anh hai ngủ với bạn thân người ta cũng đủ mất mặt lắm rồi, mẹ còn gọi cho chị ấy làm cái gì..."
Điện thoại bị cắt đứt.
Tống Thanh Y nhìn màn hình ngẩn người.
Hai phút sau, điện thoại lại gọi đến.
"Thanh Thanh, con đừng để ở trong lòng, hạo hạo nó nói chuyện không có suy nghĩ."
Tống Thanh Y nghĩ, Trần Hạo nói không sai, bà nội ở nhà không hay xem tin tức nên không biết những chuyện cô và Trần Đạc, còn bà luôn luôn ở nhà đều không xem tin tức con trai của mình sao? Huống hồ, bà nội lại không biết chữ, chẳng lẽ bà còn có thể xem không hiểu? Hơn nữa, Trần Hạo đã trưởng thành, lời nói ra chẵng lẽ không suy nghĩ?
Chỉ là cô cũng không vạch trần dù sao bà cũng là trưởng bối, cho nên cũng không nói ra làm cả 2 khó xử.
"Con hiện tại ở A thị làm cái gì? Ở cùng tổ biên kịch sao?" Trần mụ hỏi.
"Phải ạ" Tống Thanh Y không mặn không nhạt đáp lời.
Hai người nói chuyện vài câu, đều là mẹ Trần hỏi, Tống Thanh Y trả lời.
Đợi đến khi nói xong, mẹ Trần mới chính thức tiến vào vấn đề chính.
"Thanh Thanh, chuyện của con và A Đạc ta cũng nên nói vài câu, ta đối với chuyện tình cảm không thể đi đến cuối cùng của các con vô cùng tiếc nuối, chỉ là, các con dù sao cũng cùng nhau lớn lên, không còn tình yêu cũng còn có tình bạn."
"Cho nên?" Tống Thanh Y thản nhiên nói.
"Dì hy vọng con có thể đem chuyện này giấu xuống, ít nhất không để bà nội biết. Con cũng biết, từ nhỏ dì không có chăm sóc A Đạc, người thân cận nhất với nó chính là bà nội và con, mà bà nội đối với con có bao nhiêu là tốt con cũng biết rõ, mấy ngày hôm trước bà nội đi khám bác sĩ, kết quả là bị u não, tuy rằng không có gì đáng ngại, nhưng bà lớn tuổi rồi, khẳng định chịu không nổi kích thích."
"Con nếu nguyện ý, dì luôn muốn nhận con làm con gái nuôi của dì."
"Về sau chúng ta vẫn là người một nhà, con thấy như vậy có được không?"
Tống Thanh Y im lặng.
Thật lâu sau, cô cắn chặt môi dưới, miệng đậm mùi máu tươi, nặng nề chậm rãi nói: "Dì Trần, con không nợ các người."
" Người một nhà sao lại nói như vậy? Nợ hay không nợ? Dì làm như vậy cũng là bởi vì thích con, coi như con không cùng A Đạc làm vợ chồng, nhưng còn có thể là bạn bè mà."
"Trái tim của dì đâu mất rồi?" Tống Thanh Y hờ hững nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!