Trình Dật không phải là một người thích tổ chức sinh nhật.
Lúc ấy, toàn bộ ký túc xá đều tổ chức sinh nhật, duy chỉ có Trình Dật là không tổ chức.
Tháng 6 ngày 15 đêm hôm đó, ở ký túc xá nhận được năm cái bánh ngọt, mọi người trong kí túc xá mới biết ngày đó là sinh nhật Trình Dật, cũng ngay hôm đó bọn họ biết được thì ra Trình Dật không có cha mẹ.
Sau này sinh nhật hàng năm, Ngụy Gia nhất định sẽ tỉ mỉ chuẩn bị sinh nhật cho anh. Nay đã bốn năm, Ngụy Gia vẫn nhiệt tình chuẩn bị.
Theo lời Ngụy Gia mà nói, cậu ta sẽ mừng sinh nhật cho Nam ca đến tám mươi tuổi, mới ngừng.
Lúc Tống Thanh Y tới, Ngụy Gia đang chỉ huy Từ Trường Trạch hướng trên tường treo chữ chúc mừng sinh nhật.
"A Trạch, lệch rồi, hướng bên phải một chút, đúng đúng đúng, lại bên phải, ok." Ngụy Gia vừa ok, trong tay cầm chữ "Trình Dật" treo trên tường phía sau chữ "chúc mừng sinh nhật".
"Giang Giang, cậu treo ngược rồi, mau lên treo lại đi" Ngụy Gia chỉ huy.
Tô Giang không trả lời, nhưng đem chữ treo lại một lần nữa.
Bên khách sạn này tương đối giá cao, bên cạnh chính là KTV, quán Bar sát cùng phục vụ, Tống Thanh Y đến trước cũng tìm hiểu một chút, giá cả là 3000-5000/ người.
Cũng là không ngại tiền bạc, làm cô kinh ngạc là, bạn bè Trình Dật rất có tiền, bọn họ nguyện làm sinh nhật cho anh ở nơi đây.
Cô cười cùng bọn Ngụy Gia chào hỏi, sau đó hỏi, "Có cái gì cần tôi giúp không?"
Ngụy Gia đang đứng trên ghế cao, đứng không ổn lắm, cười nói: "Chị dâu, không cần, chốc nữa đem Nam ca lừa đến đây là tốt rồi."
"Lừa?" Tống Thanh Y nghi hoặc.
Ngụy Gia cười ngượng ngùng, "Cho anh ấy bất ngờ ấy mà."
Tống Thanh Y hiểu, nhưng cô chưa làm qua việc này bao giờ.
Cô buông túi xách xuống, đi qua chỗ Từ Trường Trạch làm trợ thủ, kỳ thật bọn họ đều làm xong cả rồi, Tống Thanh Y vô cùng nhàn rỗi.
"Bánh ngọt các cậu đã mua chưa?" Tống Thanh Y hỏi.
Trong phòng yên tĩnh vài giây, động tác như bị ấn tạm dừng, Từ Trường Trạch khụ một tiếng, nói"Chúng em hình như quên mất rồi."
Vì thế, Tống Thanh Y lại đi ra ngoài mua bánh ngọt.
Đợi đến khi mọi chuyện đều dàn xếp tốt đẹp; bên ngoài trời dần tối.
Chỗ bọn Ngụy Gia đặt là ở tầng 7, có cửa sổ thủy tinh lau rất sạch sẽ, còn có rèm màu trắng mỏng, từ nơi này nhìn ra, bên ngoài cảnh đẹp không sao tả xiết.
Tống Thanh Y là người không giỏi nói chuyện, cô ôm cánh tay đứng trước cửa sổ, trước sau đều im lặng.
Mà Ngụy Gia bọn họ thấy cô như vậy, còn tưởng rằng là cô có tâm sự, cũng không ai dám đi quấy rầy.
Đợi cho bên ngoài đèn đường đều sáng, cô liền nhắn cho Hà Đào: Xong việc chưa?
Hà Đào cách một lát mới trả lời: Chuẩn bị kết thúc.
Cô nói chuyện về kịch bản với Hà Đào một hồi sau mới quay đầu hướng bọn Ngụy Gia "Xuỵt" một cái "Tôi hiện tại gọi điện thoại cho Trình Dật."
Ngụy Gia bọn họ lập tức im lặng.
Cô không nhanh không chậm gọi điện thoại, kỳ thật là ngón tay đang run.
Cô từ trước đến giờ không có nói dối, cũng không có làm qua hành vi như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!