Chương 3: (Vô Đề)

"Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn, đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh "

Tống Thanh Y chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nghe được câu trả lời như vậy.

Cô sửng sốt.

Chưa kể rằng người trước mặt trẻ hơn cô tận năm tuổi, gặp gỡ chưa đến một ngày, nói cái gì thích.

Cô cười khẽ "Em trai, tất cả tình yêu từ cái nhìn đầu tiên đều là gặp sắc nảy lòng tham."

"Mà tôi, lại không có sắc, cậu nghĩ xem."

Diện mạo Tống Thanh Y không tính là kém, nhưng khi đem ra so với Thượng Nghiên vừa quyến rũ vừa thuần khiết cũng đủ khiến cô cảm thấy hơi mặc cảm.

Trình Dật nhíu mày, muốn nói lại thôi.

Tống Thanh Y chỉ nghĩ Trình Dật nói đùa, cười cười cho qua.

Trình Dật cũng vội chuyển đề tài"Cho nên, người chị muốn cùng tôi ứng phó chính là Trần Đạc cùng Thượng Nghiên?"

Tống Thanh Y gật đầu.

"Lợi dụng tôi chọc tức bạn trai cũ?" Trình Dật lại hỏi.

Tống Thanh Y gật đầu, rồi lại lắc đầu "Không phải như thế."

Cô ngồi cách Trình Dật hơi xa, nhanh chóng châm lên một điếu thuốc.

Không hút, chỉ để nó tàn từ từ.

"Trần Đạc, lúc trước đã từng đến đây." Tống Thanh Y chậm rãi nói "Vào hai ngày trước. Lúc tôi vừa chuyển đến nơi này, lúc đó khoảng chừng mười hai giờ tối, anh ta uống say đến đây và liên tục gõ cửa, tôi đã mở cửa cho anh ta vào, chỉ là sau đó anh ta đột ngột không nói hai lời xông tới, thiếu chút nữa thôi... anh ta đã cường bạo tôi."

Tống Thanh Y mím môi, giọng run run "Tôi đã dùng dao cắt hoa quả gần đó làm tay anh ta bị thương."

Cho nên hôm nay khi Trần Đạc đến, trên tay anh ta vẫn còn quấn vải.

"Chị có... bị thương không?" Trình Dật hỏi.

Tống Thanh Y lắc đầu "Tôi không sao."

"Vậy sau đó, chị có vì vậy mà còn yêu anh ta nữa không?"

Tống Thanh Y ngẩng đầu lên, cau mày và lắc đầu.

Trình Dật im lặng.

Tống Thanh Y đem đầu mẩu thuốc lá vừa hết ném vào trong thùng rác, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ "Cậu tin tôi không có tìm người viết giùm, cũng không có làm tiểu tam không?"

Cô lặng lẽ hỏi, thanh âm rất nhẹ, mang theo một tia không xác định.

"Tin." Trình Dật trả lời dứt khoác, không do dự.

Tống Thanh Y đứng trước cửa sổ, ánh trăng sáng toàn bộ rơi trên bả vai cô, khẽ quay đầu nhìn về phía Trình Dật, bốn mắt nhìn nhau, cô chậm rãi nở nụ cười "Cậu tin thì có ích gì, tất cả mọi người đều không tin tôi."

Nói cách khác, chính cô còn không tin.

Dường như ý thức được chính mình nhiều lời, Tống Thanh Y thu lại câu chuyện.

"Đi ngủ sớm một chút." Tống Thanh Y đóng cửa sổ, sau đó đi vào phòng bếp lấy hai cốc sữa đun nóng ban nãy, đưa qua cho Trình Dật một cốc "Hãy cứ coi đây là nhà của chính mình."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!