Cô ngồi ở trên giường, cúi đầu,, bả vai khẽ run, thấp giọng nức nở, như là một con mèo.
Cô có thói quen im lặng khóc một mình.
Gào khóc đều chưa từng xảy ra.
Thích gào khóc là phản ứng của những đứa bé cần người khác dỗ dành, an ủi.
Còn Tống Thanh Y thì không giống chúng!.
Ông nội không thường dỗ cô, cô cũng không dám ở trước mặt ông nội khóc, bởi vì khi còn nhỏ ông nội nói cho cô biết, khóc như vậy rất giống "Khóc tang".
Nên cô rất ít khi khóc trước mặt ông nội.
Lớn lên càng không khóc, cũng có ít chuyện làm cô thương tâm cô cũng thường chỉ rơi lệ, lúc xảy ra chuyện cùng Trần Đạc, Thượng Nghiên khóc, mà cô là bạn gái Trần Đạc lại chẳng rơi nổi một giọt nước mắt.
Cô muốn khóc, muốn rơi lệ, vì thế uống say ngồi phịch ở sofa, đem đầu chôn ở trong sô pha khóc, nước mắt toàn bộ ở sô pha.
Cô cảm thấy mình nói chuyện rất quá đáng, nhưng Trình Dật cũng rất quá đáng.
Cô từ từ nhắm hai mắt, cảm giác vô hạn đau thương.
Cả người đều không có khí lực, trôi lơ lửng trên biển, tùy thời chết đuối.
Y tá vỗ vỗ lưng cô "Đừng khóc, hai người nên ngồi lại nói chuyện, cô bây giờ thân thể không ổn định, đừng xúc động."
Bỗng nhiên, có người đi đến trước mặt cô, thở dài, "Tôi còn nghĩ chị không có tâm."
Là tiếng nói quen thuộc.
Tống Thanh Y ngước mắt, lúc sau ngồi xổm trước mặt cô, ôn nhu lại lưu luyến kêu cô "Bà xã."
Trình Dật nhìn mắt cô, đưa tay lau nước mắt, trong mắt Trình Dật tràn đầy đau lòng.
"Cậu tại sao lại trở về?"
Trình Dật mua cháo đặt lên bàn, "Tôi nếu không trở về, còn không biết tôi có quan trọng với em như vậy."
Tống Thanh Y quay đầu đi, nhìn chén cháo.
Cô nhìn hộp cháo "Cậu là đi mua cháo?"
Trình Dật giơ cánh tay lau nước mắt cho cô.
Tống Thanh Y trong lòng vừa chua xót lại chát, cô đứng dậy đi đến phía trước, trực tiếp ôm lấy Trình Dật, đầu khoát lên bờ vai anh, khóc lên.
"Thực xin lỗi." Tống Thanh Y vừa khóc vừa nói, "Thực xin lỗi, em thật sự không phải là cố ý nói những lời này, em không có ý mắng anh."
"Em không phải là không muốn thừa nhận quan hệ của chúng ta."
"Nếu anh thừa nhận quan hệ này sẽ bị người ta mắng."
"Em không phải coi anh là tình nhân, em cũng không có nghĩ bao nuôi anh."
Tống Thanh Y khóc không thành tiếng, dạ dày quặn đau, nhưng vẫn nói chuyện, muốn đem lời nói của mình định nói mấy hôm nay nói cho Trình Dật nghe.
Trình Dật cũng không cùng cô cãi lại, chỉ vỗ lưng thấp giọng an ủi, "Tôi biết."
"Em đừng khóc nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!