Chương 28: (Vô Đề)

Một tuần trôi qua, Trình Dật cùng cô, vẫn không ai nói chuyện với nhau.

Tống Thanh Y nhìn Trình Dật trong tổ kịch cùng người khác diễn, cô ôm Samoyed, mỗi ngày sống cùng nhau.

Việc sửa bản thảo cũng vẫn tiếp tục thực hiện, hơn nữa cô cũng đang sáng tác kịch bản mới.

Cô không quên lúc trước có đáp ứng với Ngụy Gia, mấy ngày nay, vừa vặn có linh cảm, cô liền viết kịch bản.

Ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy bóng lưng Trình Dật, cô nghĩ thầm, có lẽ hai người cứ như vậy là tốt nhất.

Chút ấm áp Trình Dật mang lại cho cô có lẽ ngay từ ban đầu đều không thuộc về cô. Cô như là một tên trộm, trộm được ấm áp cùng hạnh phúc cuối cùng sau đó lại trả trở về.

Nhưng ——

Cô nghĩ dù sao tốt xấu cô cũng đã từng có được chút ấm áp hạnh phúc ấy, như vậy là tốt lắm rồi.

**

Ngày 13 tháng 6, khoảng hơn sáu giờ.

Tống Thanh Y tỉnh lại, cảm giác dạ dày từng đợt co giật, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hơi chút động đậy cũng có cảm giác đau dữ dội, cô kéo ngăn kéo bên giường tìm thuốc trị bao tử.

Trong ngăn kéo trống rỗng, cô mới ý thức được, đây là ở khách sạn, không phải ở trong nhà.

Bệnh bao tử cũng là bệnh cũ.

Trước kia vừa mới bắt đầu làm cùng tổ biên kịch, cô thường xuyên không thích ứng công việc ngày đêm đảo lộn, cô phải liên tục gặp đạo diễn, giấc ngủ của cô vẫn luôn không tốt; bình thường ngủ cũng không đủ giấc, ăn uống cũng trở nên không ngon, hơn nữa đạo diễn thường gọi cô sửa gấp kịch bản, cô thường thường sẽ quên ăn cơm.

Khi đó Thượng Nghiên phát hiện việc cô không ăn cơm, sẽ thường xuyên hối thúc kêu cô ăn cơm, bệnh đau bao tử của cô không tính là nghiêm trọng, nếu đau sẽ uống hai viên thuốc, sau đó sẽ không còn đau nữa.

Lúc tin tức của cô xảy ra, cô luôn trốn ở trong nhà, cả ngày kéo rèm, không biết ngày đêm, đói bụng sẽ ăn mì tôm, nếu không sẽ gọi thức ăn ngoài, mà thức ăn ngoài đều là giao hàng mang đến, ngay cả mặt cô cũng không ló.

Khi đó có một khoảng thời gian nhập viện.

Sau này có điều chỉnh, nhưng cũng không khá hơn là bao.

Cùng Trình Dật ở chung, cơm anh làm ngày ba bữa, có khi cô quên Trình Dật sẽ gõ cửa, hoặc là buổi tối nhắc nhở cô, nếu Trình Dật có đi học hoặc là có chuyện ra ngoài sẽ làm cơm cho cô, sợ lãng phí tâm ý của Trình Dật, Tống Thanh Y cũng dưỡng thành thói quen ngày đúng bữa.

Dạ dày cũng dần tốt, gần hai tháng, không có đau lại lần nào.

Lần này đến đoàn phim giúp đỡ, lại ngày đêm sửa kịch bản, cô cũng hay quên ăn cơm.

Tống Thanh Y lần này bao tử đau cực kỳ mãnh liệt, cô xuống giường, đổi quần áo đi ra ngoài, vốn định đem Samoyed nhốt trong phòng, nào ngờ lúc cô mở cửa, Samoyed lại chạy đi.

Lập tức hướng dưới lầu chạy.

Tống Thanh Y hiện tại đau bao tử nên không thể di chuyển, chỉ gọi nó vài tiếng, Samoyed cũng không dừng lại, cô cũng không có biện pháp đuổi theo nó, chỉ có thể ngồi tại chỗ.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, càng nghĩ càng cảm thấy mình vô cùng đáng thương.

Nhưng bây giờ cũng không phải thời điểm hối hận, đợi đến khi bao tử giảm đau, cô đỡ tường đứng lên, bắt đầu khóa cửa.

Tầng 16 là tầng Tống Thanh Y chính mình bỏ tiền ra thuê, mà nhân viên đoàn phim tập trung ở tầng 12-14, hơn nữa mọi người đều biết Samoyed, nên cô cũng không cần lo lắng.

Mà hiện tại việc cô cần làm chính là đi xuống thang máy, thuê xe đi bệnh viện.

Vừa khóa chặt cửa, kéo thân thể hướng tới cửa thang máy, liền nghe được tiếng sủa quen thuộc, là Samoyed hướng về phía cô sủa.

Cô nở nụ cười nhìn nó, nhưng phía sau lưng Samoyed còn có một người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!