Chương 27: (Vô Đề)

Trình Dật hơn bốn giờ chiều mới tới khách sạn, mang theo con Samoyed chạy loạn khắp nơi, thiếu chút nữa liền không giữ được dây.

Lúc Trình Dật đi tìm Tống Thanh Y, đoàn phim còn chưa kết thúc công việc, cô lại không có ở đó, anh đem con chó vào phòng mình, nhắn cho cô: Đến phòng tôi lấy con Samoyed, nửa giờ không đến lấy, buổi tối đem nó bán đi.

Tống Thanh Y im lặng.

Trình Dật ngồi trên sofa nhìn nó, mà nó lại đang chuyên tâm ăn thức ăn của mình.

Trình Dật xem nó ăn như đói 2 ba ngày, nói "Làm gì cũng không được, ăn cơm là không ai bì kịp."

Samoyed ngẩng đầu nhìn Trình Dật, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.

Điện thoại trong túi reo, là Từ Trường Trạch gọi video qua.

Trình Dật nhận "Gì vậy?"

"

Từ Trường Trạch trợn mắt, bất đắc dĩ đỡ trán, đem màn ảnh nhắm ngay trong lòng mình "Là tháp tháp, từ lúc con Samoyed của anh đi về, tháp tháp chết sống không chịu ăn cơm, đã qua một ngày!"

Trình Dật nghe xong mặt lạnh nở nụ cười, nói"Tháp tháp, tao nói cho mày biết, cả hai tụi bây, tình yêu này đã được định trước là không có đâm hoa kết trái, mày đừng nó mà nhung nhớ con Samoyed."

Từ Trường Trạch nhịn không được "Bây giờ là lúc nói chuyện này sao? Con Samoyed của anh đâu? Nhanh cho tháp tháp gặp mặt, nó sắp tương tư thành bệnh rồi."

Trình Dật vỗ vỗ Samoyed, " Samoyed, có người nhớ mày này."

Samoyed nghe vậy trực tiếp nhảy lên đùi Trình Dật, nhìn tháp tháp trong màn hình, không ngừng vung móng vuốt, hai con cách màn hình sủa, bộ dáng này giống như yêu nhau thắm thiết.

Nhìn Trình Dật cười không ngừng nghỉ, Từ Trường Trạch muốn điên luôn rồi.

Từ Trường Trạch lên án nói: " Xong rồi, con Samoyed của anh chính là một tên cặn bã, gieo rắc tương tư xong rồi vô tình bạc nghĩa."

"Đừng có nói hươu nói vượn." Trình Dật cười nói: "Rõ ràng hai đứa nó là hai con chó đực, làm sao mà đến với nhau được, tình yêu của bọn nó vô cùng trái lương thường đạo lý."

Từ Trường Trạch: "..."

Trình Dật cùng Từ Trường Trạch nói một hồi, tận hai mươi phút sao, Trình Dật mới cúp điện thoại.

Nửa giờ sau, Tống Thanh Y ấn chuông cửa.

Trình Dật mặt không đổi mở cửa.

Sau khi mở cửa, Samoyed nhanh chóng chạy đến bên chân Tống Thanh Y cọ cọ, Trình Dật nghiêng thân mình cho cô vào, Tống Thanh Y ôm Samoyed vào phòng.

Trình Dật vừa trở về, có ít thứ còn chưa thu thập, hơi bừa bộn.

Tống Thanh Y ngồi trên sô pha, trong tay ôm con Samoyed, lúc lâu rốt cuộc mở miệng, "Chúng ta nói chuyện một chút đi."

Trình Dật đứng, nhíu mày, "Nói cái gì?"

"Quan hệ của chúng ta." Tống Thanh Y hít một hơi thật sâu.

"Quan hệ thế nào?" Trình Dật cong môi cười, không kiêng nể gì "Không phải là quan hệ kim chủ cùng tình nhân? Còn có gì để nói sao?"

"Em trả tiền, tôi làm việc." Anh nói

Tống Thanh Y ngẩng đầu nhìn anh, thấp giọng nói: "Anh nhất định muốn nói chuyện như vậy sao?"

"Bằng không thì sao?" Trình Dật cười, "Lần đầu tiên làm tình nhân, không hiểu nhiều thứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!