Chương 18: (Vô Đề)

"Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn, đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh "

Tống Thanh Y mơ thấy ác mộng.

Cô mơ thấy Trần Đạc đang đứng trong phòng với ý định muốn cưỡng hiếp cô thậm chí còn nói rằng: Đừng kháng cự, Trình Dật đã bị tôi giết.

Từ trong cơn mơ tỉnh lại sắc mặt Tống Thanh Y tái nhợt, nhìn Trình Dật đang ngồi ở bên giường cô run rẩy đưa tay sờ mặt bên phải anh có một vết xước nông vẫn còn đỏ ửng, tất cả ký ức dường như chợt nhớ lại: "Cậu bị thương?"

"Không sao đâu." Trình Dật vỗ vỗ lưng cô"Đừng lo lắng."

Tống Thanh Y cười nhạt, trong mắt có không ít nước mắt "Tôi thật vô dụng."

"Tôi không dám nói gì cả."

"Và tôi cũng không muốn nhìn thấy Trần Đạc, tôi sợ nếu chính tôi lại nhìn thấy anh ta sẽ không nhịn được mà làm ra chuyện khiến anh ta phải hối hận."

"Trần Đạc tại sao anh ta có thể nói những điều kinh tởm như vậy bằng dáng vẻ thanh cao như thế?"

Giọng Tống Thanh Y nhẹ nhàng như thể cô ấy đang kể về một câu chuyện không liên quan đến mình nhưng trong lời nói đó có rất nhiều sự chán ghét.

Là đối với bản thân cô cũng như đối với Trần Đạc.

Cô nói và nắm chặc nắm đấm chính mình.

Trình Dật đứng dậy nói chuyện với đám Ngụy gia sau đó mới đóng cửa lại bắt đầu cởi giày đi ngủ.

Chiếc giường nhỏ nhưng đủ cho hai người.

Trình Dật ngồi ở bên cạnh Tống Thanh Y đem tay cô duỗi ra nhưng không biết làm sao an ủi cô lúc này nên anh chỉ đành chọn cách im lặng nghe cô nói.

"Tôi hận không thể giết chết Trần Đạc."

" Anh ta sao có thể ác độc đối xử tôi như vậy?"

Cô nói thêm vài câu rồi ôm chặt trái tim mình nở một nụ cười rất thê lương.

Mặc kệ cô nói cái gì cũng đều không có cách nào thay đổi kết cuộc bây giờ.

Thực tế đã chứng minh rằng những người tận tâm với trái tim mình luôn luôn là người dễ bị tổn thương nhất.

Cô có lẽ là người duy nhất còn nhớ nhung tình cảm cũ nên mới không nỡ nói thêm một lời hằn học nào với anh ta một mình nuốt hết ân oán.

Nhưng sau tất cả những gì cô làm... họ không hề có một trái tim biết cảm nhận.

Trần Đạc và Thượng Nghiên hết thảy đều là những người vô tâm.

Tống Thanh Y chậm rãi nằm xuống, cô đặt bàn tay lạnh lẽo của mình vào lòng bàn tay của Trình Dật, nói nhỏ: "Trình Dật."

Trình Dật ừm một tiếng.

Cô nhắm mắt lại, run rẩy nói "Ôm tôi đi, được không?"

Bởi vì bây giờ tôi quá lạnh.

Trình Dật từ từ nằm xuống bên cạnh Tống Thanh Y sau đó luồn tay ôm chặt eo cô từ phía sau.

Chỉ chốc lát sau, hơi thở ấm áp cùng giọng nói nhè nhẹ của anh bắt đầu không ngừng ở bên tai cô:"Em còn có tôi."

"Tôi muốn về nhà." Tống Thanh Y nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!