"Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn, đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh "
Giọng nói hoảng hốt của Ngụy Gia vô cùng căng thẳng truyền ra từ trong điện thoại, trong phòng lúc này cũng yên tĩnh đến mức người ở bên ngoài không thể không nghe được lời nói của cậu thông qua di động.
Ngụy Gia làm cho Trình Dật một phen kinh sợ mà người vốn dĩ tâm tĩnh nhất Tống Thanh Y đang tự mình sắp sắp cờ vây cũng phải dừng tay lại, không thể không chăm chú vểnh tay lắng nghe.
Trình Dật lại nói: "Đừng hoảng sợ."
"Trước tiên hãy gọi số 120, sau đó đi kiểm tra hơi thở của cô ấy."
"Em... em.." Ngụy Gia nói: "Chân em nhất thời bị tê rồi không nhích được..."
Hôm nay là lần đầu tiên cậu lái xe một mình đi ra ngoài hóng mát, đang muốn quẹo về phía bên này thì bất ngờ có một cô gái đang chạy xe đạp lao tới, nhanh như chớp, Ngụy Gia vội vàng đạp phanh thắng gấp nhưng không thể nào khống chế được tai nạn xảy ra.
Ngụy Gia ngồi xổm bên đường gần năm phút đồng hồ nhìn hiện trường trước mắt, toàn thân bắt đầu run run.
Cô gái nằm trong vũng máu, trên đường lúc này lại vắng tanh không một bóng người qua lại.
Ngụy Gia quá sợ hãi, phản ứng đầu tiên là gọi điện thoại cho Trình Dật.
Trình Dật cau mày "Gửi cho tôi địa chỉ."
Ngụy Gia run rẩy nói vị trí hiện tại của mình sau đó mới cúp điện thoại, Trình Dật bắt đầu gọi xe cứu thương.
Nghĩ xong vẫn không khỏi lo lắng, lại gọi Từ Trường Trạch.
Từ Trường Trạch cách chỗ Ngụy Gia hơi xa, nếu bây giờ cậu bắt taxi qua đó ít nhất phải mất hơn bốn mươi phút, Trình Dật thở dài:"Tôi qua đó trước, cậu tranh thủ thời gian đi qua."
"Trạch Trạch, lúc đi qua cậu nhớ mang theo một ít tiền mặt."Trình Dật kịp thời dặn dò trước khi Từ Trường Trạch cúp máy.
Nhanh chóng giải quyết mọi thứ một cách có trật tự, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tống Thanh Y im lặng không nói một lời đi theo phía sau anh.
Dưới mái hiên xám xanh, Trình Dật bỗng nhiên dừng bước "Em định đi đâu?"
"Tôi đi tiễn cậu." Tống Thanh Y nói.
Tống Thanh Y đi theo Trình Dật từng bước, theo sát bước chân của anh.
Ra tới bên ngoài ngôi đền, Tống Thanh Y đột ngột lấy ra một tấm thẻ đưa cho Trình Dật.
Trình Dật nhướng mày "Đưa tôi cái này làm gì?"
"Bạn bè của cậu không phải cũng đang cần sao?" Tống Thanh Y lại nói thêm: "Giữ lại khi cần thiết."
Trình Dật nghi hoặc nhìn cô chằm chằm.
Một lúc lâu sau, Trình Dật cầm thẻ nhét lại vào trong túi Tống Thanh Y:"Chị có chắc rằng chị là người đã trưởng thành, năm nay 27 tuổi."
Thế nào lại không thể hiểu được, sao cô có thể ngốc ngếch như vậy.
Họ mới gặp nhau ở chung vài ngày, cô đã nhét tiền cho anh rất nhiều lần.
Nếu gặp phải kẻ xấu, không chừng không tới vài ngày liền tán gia bại sản.
Tống Thanh Y không hiểu Trình Dật nói gì mà anh cũng không có thời gian giải thích.
Đột nhiên, tu viện bắt đầu ồn ào, dòng người cũng đột ngột tăng lên, Trình Dật đưa tay xoa xoa đầu cô trước khi rời đi "Một mình ở lại nhớ chú ý an toàn, tôi đi trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!