"Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn, đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh "
Nơi mà Tống Thanh Y tìm đến chính là một ngôi chùa nổi tiếng ở Thành Bắc.
Tọa lạc trên núi Hương Sơn, độ cao độ cao khá lớn so với mặt biển, ở đây sương khói mịt mù, tựa như chốn thần tiên nơi hạ giới.
Nhờ có môi trường tốt mà hàng năm lượng khách đến đây viếng rất đông, bởi vì chùa tương đối lớn nên luôn có phòng dành cho khách hành hương ở lại nếu quá muộn hoặc muốn tìm nơi thanh tịnh giải tỏa áp lực bên ngoài.
Tống Thanh Y thường cùng ông nội đi thắp nhang khấn vái ở nơi đây nhưng lần này trong nhà chỉ có duy nhất mình cô đi.
Trước đó, cô đã hẹn trước với Trình Dật là hai người cùng đi.
Chùa tên là "Tuệ Thường Tự", bởi vì không thể lái xe đi lên nên hai người đã tiến hành thống nhất cùng nhau đi bộ thay vì đi cáp treo.
Tống Thanh Y mang mũ lưỡi trai đi ở phía trước, Trình Dật theo sát ở sau lưng cô.
"Cậu đã từng đến đây bao giờ chưa?" Tống Thanh Y hỏi.
Bởi vì có vẻ như Trình Dật giống như rất quen thuộc con đường nơi này.
Trình Dật nói: "Mẹ nuôi của tôi tin vào Phật giáo, vì vậy gia đình tôi sẽ đến đây mỗi năm một lần."
"À." Tống Thanh Y lại hỏi: "Cậu tới đây thường thỉnh cầu về điều gì?"
Trình Dật dừng lại bước chân, Tống Thanh Y cũng dừng bước quay đầu khó hiểu nhìn cậu.
Ánh nắng dịu dàng phản chiếu trên gương mặt anh qua tán lá rậm rạp, anh nghiêng đầu cười cười:"Cầu duyên."
Đôi mắt đó trực tiếp nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Y.
Trong lòng chợt chấn động nhưng sau một khắc, cô quay đầu bước về phía trước cách anh mấy bước: "Vậy thì tôi chúc cậu cầu nhân được nhân."
Đường núi gập gềnh hiểm trở, tuy mặc dù đường lên núi đã được xây dựng lại nhưng cũng rất vất vả để leo lên các bậc thang.
Vừa mới leo lên nửa ngọn núi, thể lực của Tống Thanh Y đã cạn kiệt.
Chọn một tảng đá lớn tùy ý ngồi xuống thở hổn hển, giơ cánh tay lên lau mồ hôi trên trán, nói với Trình Dật: "Cậu có mệt không?"
"Không sao, còn được." Trình Dật nói.
"Vậy cậu lên trước đi." Tống Thanh Y cầm chai nước chính mình uống một ngụm "Tôi nghỉ một lát."
Trình Dật ngồi ở bên cạnh cô "Nhưng tôi cũng thấy hơi khát."
"Tôi có mang theo nước." Tống Thanh Y nói xong liền từ trong ba lô mình lấy ra chai nước, chưa kịp đưa cho anh, Trình Dật ở bên cạnh đã cầm lấy chai nước cô vừa mới uống dở: "Không cần, tôi uống chai này cũng được"
"Nhưng tôi đã uống rồi." Tống Thanh Y mở chai nước vừa lấy ra cùng lúc với Trình Dật đã vặn xong nắp chai, ngẩng đầu nhấp hai ngụm mà không hề chạm môi lên miệng chai.
Từ góc nhìn của Tống Thanh Y nhìn qua, vừa lúc có thể nhìn thấy cái gáy cùng yết hầu khêu gợi của anh đang khẽ nhúc nhích.
Sau khi uống xong, Trình Dật đem nắp vặn lại, sau đó tiện tay lau khóe miệng mình, cười nhìn Tống Thanh Y "Chị lại ghét bỏ hành vi của tôi nữa rồi phải không?"
"Tôi không..." Tống Thanh Y đang muốn biện giải, Trình Dật đã cười nói: "Nước này trông khá ngọt."
Sau khi nói xong, anh tiện tay cầm lấy chai nước mới đổ vào chai nước anh uống của Tống Thanh Y ban nãy, rót đúng một nửa cho cô, một nửa còn lại thì thằng tay ném vào balo chính mình.
"Vậy tôi đi lên trước."
Tống Thanh Y gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!