"Bao nhiêu lần bốn mùa đã qua, Thượng Nghiên, cuối cùng mùa xuân năm thứ sáu, anh cũng chờ được em...."
Năm năm sau.
Hôm nay ở thành Bắc trời mưa nhẹ, gió đầu xuân cuốn theo những hạt băng mạnh mẽ va đập vào cửa kính nhưng khi rơi xuống đất thì thành một cơn mưa nhẹ.
Trên mặt đất không còn đọng nhiều nước nhưng cũng có thể làm văng lên xe. Đặc biệt hơn là khi có người lái xe nhanh, những vệt nước này có thể đập đến cửa kính ô tô.
Xe lái thẳng vào nội thành, bởi vì lúc này là giờ cao điểm buổi sáng trên những con đường trung tâm kẹt cứng xe, Quan Cảnh Minh lúc này cũng đang vội vội vàng vàng lái xe đến bệnh viện.
Vừa mới từ bên ngoài đi vào, trên người vẫn còn hơi chút ẩm ướt, Quan Cảnh Minh đứng nói chuyện với hộ lý ở cửa một hồi mới đi vào.
Trong khoảng thời gian này, anh phải tiến tổ quay phim, tổng cũng đã gần ba tháng không có trở về nơi này, cho nên trước tiên muốn trao đổi với hộ lý tình hình bên trong một chút.
Thượng Nghiên hôn mê đến nay cũng là năm thứ năm.
Mà bên ngoài, ngành công nghiệp giải trí qua chừng ấy năm cũng đã đổi mới vô cùng nhanh chóng, công chúng vốn dĩ từ lâu đã sớm quên mất ở nơi đó đã từng có một nữ minh tinh nổi tiếng một thời Thượng Nghiên. Chỉ có một mình Quan Cảnh Minh chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ, vẫn luôn ở nơi này chờ đợi có một ngày cô sẽ tỉnh dậy.
Hộ lý giao phó cặn kẽ lại tất cả tình hình Thượng Nghiên cho Quan Cảnh Minh một lần. Chủ yếu là cô ấy không hề có dấu hiệu tỉnh dậy, thể chất mỗi ngày mai một, dần dần suy giảm, cơ bắp cũng bắt đầu teo đi, muốn cô ấy tỉnh lại trừ phi xuất hiện kỳ tích.
Nghe được câu này, trong lòng Quan Cảnh Minh đã không hề gợn sóng.
Trong năm năm qua, tần suất anh nghe được câu này quá nhiều lần. Nhiều lần đến nỗi, mỗi khi anh đi vào giấc ngủ câu nói này vẫn luôn luôn nhắc nhở sự hy vọng của anh bây giờ cũng không còn nhiều nữa, nó dần dần lụi tàn theo Thượng Nghiên, ngày này qua ngày nọ, thậm chí là năm này qua năm nọ.
Cùng hộ lý nói qua một lúc, Quan Cảnh Minh thật cẩn thận đẩy cửa bước vào phòng bệnh. Bên trong căn phòng lúc này cùng thời tiết bên ngoài không hề khác nhau là mấy, đặc biệt vô cùng u ám.
Quan Cảnh Minh bật đèn trước giường sau đó mới tìm một cái ghế đẩu bên cạnh ngồi xuống, tự mình bắt đầu xoa bóp cơ bắp cho Thượng Nghiên.
"Lần này, anh quay một bộ phim cổ trang."Giọng nói Quan Cảnh Minh trước sau như một vô cùng ôn nhu:"Là một vai diễn khá tốt, anh trong vai Tam hoàng tử, độ tương phản so với lần trước rất lớn, em còn nhớ" Thẩm mỹ nhân "kỳ trước của anh không? Mặc dù không tương phản nhiều lắm nhưng ít nhiều gì cũng tạo cho mọi người một kỷ niệm sâu sắc.
Lần này thì đột phá hơn, tổng cảm thấy nhân vật này có gì đó tương đối nổi trội về xuất thân cao quý, yêu thương huynh đệ, tài nghệ cũng không hề thua kém nhân vật nam chính, tính cách lại vô cùng chính trực, nói chung anh rất thích nhân vật này."
Người trên giường bệnh vẫn như cũ bất động, hai bên má gầy gò lõm xuống, lộ ra rõ ràng hai bên gò má rất lớn, hầu như trên mặt chỉ còn da bọc xương trông vô cùng đáng sợ.
Quan Cảnh Minh không cảm thấy gì, anh... giống như chỉ đang tự nói với chính mình:
"Đứa nhỏ của Tống Thanh Y cùng Trình Dật năm nay cũng đã bốn tuổi, rất nhanh lại sắp đến sinh nhật năm tuổi của cậu nhóc, anh cũng không biết năm nay nên thay em tặng gì cho thằng bé nữa. Nếu năm nay, em tỉnh dậy, nhất định có thể tự mình chọn được món quà phù hợp nhất cùng anh đi qua bên ấy. Đúng rồi, tuần trước cô ấy có tới thăm em cơ mà, anh nghĩ em có thể cảm nhận được giọng nói của cô ấy?
Tống Thanh Y vẫn luôn là người em thương nhất trên thế giới này mà.... phải không Thượng Nghiên?? Bác sĩ ở đây đều nói em hẳn là có thể nghe được...
Quên mất, nói cho em biết nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Giải thưởng Hoa vàng năm nay là Ôn Viễn. Em còn nhớ bộ « Lộng Ảnh » lúc trước không??
Chính là của đạo diễn Lương, người đã điện thoại cho em lúc trước nói là dù có như thế nào, em cũng phải nhận vai chính trong tác phẩm của ông ấy đó! Em còn nhớ cái kịch bản còn chưa được đạo diễn Lương viết ra ấy!!
Đáng tiếc sau này em nằm viện, không tỉnh dậy được nên cuối cùng ông ấy đã lựa chọn Ôn Viễn, người có kỹ năng diễn xuất khá tốt là đối thủ đáng gờm của em khi em casting bộ " Lặng "
Ôn Viễn đã từng đến đây thăm em sau khi biết vai chính này đáng lẽ thuộc về em và trêu chọc nói rằng nếu em có thể tỉnh dậy ngay lúc này, khả năng xem chừng lại che mất ánh đèn sân khấu của cô ấy như trước rồi, em có nhớ không??
Gần đây, mỗi buổi tối anh đều không ngủ được, một mình ở trong đoàn xem lại những bộ phim lúc trước em từng đóng chính, trùng hợp vừa lúc thấy được bộ " Vẻ đẹp của núi và sông "mỗi một nhân vật trong đó đều cho anh một cảm giác vô cùng nặng nề, mặc dù là tác phẩm trong những năm đầu em diễn xuất nhưng trông nó không hề hài hòa chút nào.
Trước kia, kỳ thật vẫn luôn không hiểu tại sao bộ này lại hót như vậy trông khi nội dung chính không mấy là tốt, lần này xem lại mới có cái nhìn sâu sắc hơn một chút. Chung quy, cái sâu sắc bên trong, phải là người từng trải mới hiểu rõ được "
Quan Cảnh Minh lẩm bẩm như thể đang trò chuyện với một người bạn cũ đã lâu không gặp.
Người trên giường vẫn không nhúc nhích, giống như một con rối vô hồn không khác là bao.
Còn đang mãi nói chuyện thì điện thoại bất ngờ vang lên.
Quan Cảnh Minh bất giác cau mày khi nhìn thấy ID người gọi hiển thị trên màn hình. Mặc dù anh rất không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng nhận "Mẹ"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!