Chương 11: (Vô Đề)

"Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn, đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh "

Tống Thanh Y lập tức sửng sốt, hơi có chút khẩn trương "Như vậy... Có được không?"

Trình Dật chỉ thuận miệng hỏi, thấy cô như thế, nở nụ cười "Đùa với em thôi."

Nhưng hình như nụ cười Trình Dật hình như có chút..... thê lương.

Căng thẳng trong lòng Tống Thanh Y dần dần thả lỏng.

Cô đứng nhìn Trình Dật rửa bát. Tay áo len trắng được xắn lên lộ ra đường gân cánh tay vô cùng xinh đẹp, động tác quen thuộc từ góc độ của cô mà nói, giống như một bức họa.

Bởi vì đẹp quá nên không dám quấy rầy.

Trình Dật im lặng một lúc rồi hỏi: "Hôm nay điểm tâm không hợp khẩu vị?"

"Không có." Tống Thanh Y dừng một chút mới tiếp tục nói: "Tôi không có thói quen ăn sáng, ông nội luôn biết điều đó nên thường là hôm nay sẽ tự mình chuẩn bị rất nhiều món ở nhà chờ, nếu hôm nay tôi không ăn hết, ông nội sẽ mắng chết tôi."

"Vậy sao?" Trình Dật nhướng mày.

Rõ ràng là Trình Dật không nói gì nhưng Tống Thanh Y phần nào hiểu được ý anh.

Cô dựa vào tủ lạnh, lắc lắc đầu nói: "Ông nội rất đáng sợ."

Trình Dật nở nụ cười không nói.

Trước khi ra khỏi nhà, Tống Thanh Y hỏi: "Hôm nay cậu có kế hoạch gì không?"

"Có hẹn cùng Ngụy Gia và A Trạch vào buổi chiều." Trình Dật nói: "Còn có thể có gì chứ ngoài hẹn nhau chơi trò chơi."

"Được rồi." Tống Thanh Y đột nhiên nghĩ đến một chuyện - "Bọn họ vì sao gọi cậu là Nam ca?"

Trình Dật đứng ở cửa, tay đưa qua túi xách cho cô sau đó mới chậm chạp đua tay xoa đầu cô.

"Bởi vì khi còn nhỏ chữ đầu tiên nói ra chính là Nam, cho nên trong nhà mới gọi anh là Nam Nam."

Tống Thanh Y lái xe ghé vào một cửa hàng siêu thị, mua cho ông nội vài món đồ bổ dưỡng, sau đó mới tính tiền đi về.

Ông nội sống ở chân núi Chướng Sơn, ở rìa một ngôi làng, điện nước rất thuận tiện, chỉ cách vài bước chân sẽ có một cửa hàng tiện lợi nho nhỏ. Tống Thanh Y mỗi tuần đi qua sẽ mang cho ông một số nhu yếu phẩm hàng ngày, tất cả đều mua một ít.

Cô mang theo hai túi đồ đi thẳng vào trong nhà.

Lúc đó, ông nội còn đang nấu cơm bên trong nên cô vừa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm của gạo.

Tống Thanh Y vừa đi vào vừa hét lớn: "Ông nội."

"Không tìm được cửa hay không xách đồ được thế?" Ông nội Tống nói: "Tự mình đi thẳng vào nhà chính đi."

"Con không xách nổi" Tống Thanh Y làm nũng trước cửa nói "Ông nội đến giúp con với. "

"Thật sự là phiền phức. "Ông nội Tống vừa nói chuyện vừa bước ra nhìn thấy nụ cười của Tống Thanh Y, ông không khỏi mỉm cười, đưa tay lấy hai túi lớn trong tay cô nói:" Thật không có tiền đồ gì cả?"

"Ai nha, con chính là đứa cháu gái không có tiền đồ duy nhất trên thế giới này của ông đó."Tống Thanh Y khoác khoác cánh tay ông nội.

"Có rất ít ai thấy việc chính mình không có tiền đồ mà hãnh diện như con " Ông nội lại nói: "A Đạc đâu? Sao lại không cùng con đến?"

Sắc mặt Tống Thanh Y rất nhanh liền thay đổi một chút, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị hỏi từ trước nhưng khi nghe đến cái tên này, cô vẫn cảm thấy có chút gì đó lộp bộp.

Cô nở nụ cười "Anh ấy bận bịu đi công tác rồi ạ!!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!