Dương Hồng Quyên bừng tỉnh, cô đã phát âm sai à? Sao cô không nhận ra nhỉ?
Cô nhỏ tiếng hỏi: "Sai ở đâu vậy ạ?"
"Cô sai ở mấy nơi phát âm từ "bảy" và "một" này." Ngón tay Viên Phi nhanh chóng chỉ đúng vào hai chữ này ở các đoạn trước.
Ánh mắt Dương Hồng Quyên dõi theo từng cử chỉ của Viên Phi. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng. Nhưng nó chỉ khiến cô hơi lơ đãng một tí thôi rồi lại vội nhìn vào hai từ anh vừa chỉ, nhớ đến cách thay đổi âm điệu của tiếng phổ thông mà giáo sư Chu đã từng nhắc đến, thì ra là thế.
"Nhớ chưa?" Viên Phi nhìn cô một cái.
Dương Hồng Quyên gật đầu: "Dạ."
Viên Phi nói: "Ngoài từ "bảy" và "một" ra thì từ "tám" với "không" cũng phải đọc khác. Tôi dạy em một bài vè, khi nhớ rồi em sẽ biết được những từ nào đọc khác với tiếng địa phương."
Dương Hồng Quyên nói: "Giáo sư Chu đã dạy bài vè đó cho tôi rồi."
"Vậy sao cô còn đọc sai?"
Anh nhích đến gần cô hơn, giọng nói vang ngay bên tai khiến cho cô có cảm giác như anh đang chỉ trích nhưng lại giống như cười mình.
Cô đáp: "Lúc học, tôi quên mất những quy tắc kia. Bài vè dài quá, nên tôi không nhớ nổi."
"Không dài."
"Dài."
"Không dài."
"Dài."
Dương Hồng Quyên với Viên Phi giống như đang trên một cây xà.
Viên Phi khẽ liếc mắt nhìn cô, Dương Hồng Quyên dường như muốn đáp trả lại, nhưng vào khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau thì cô chỉ đành im lặng lắng nghe. Anh nói: "Nghe đây, tôi chỉ cho cô. Câu sau, nếu chỉ dùng âm gốc thì âm trước chuyển sang âm dương. Còn nếu là âm dương đứng trước, thì cứ đếm bảy tám không cần suy nghĩ. Lỡ nó có bị kẹp ở giữa các từ lặp, hai từ đó không nói ra cùng một lúc mà phải phát âm thật nhẹ."
Viên Phi khẽ cất tiếng, Dương Hồng Quyên ngạc nhiên, cô nhận ra cách anh và giáo sư Chu phát âm không hề giống nhau. Mặc dù nghĩa không khác nhau lắm nhưng khi nghe anh phát âm thì lại trở nên dễ hiểu hơn.
"Nhớ kỹ chưa?" Sau khi Viên Phi đọc xong, anh thấp giọng hỏi.
"Tôi nhớ kĩ rồi." Dương Hồng Quyên "tâm phục khẩu phục" trả lời.
"Đọc tiếp đi. Nhớ đọc cả mấy đoạn em bỏ qua lúc nãy." Khóe miệng Viên Phi hơi nhếch lên, nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Dương Hồng Quyên hít một hơi thật sâu. Cô phát âm sai bị anh phát hiện, còn cãi nhau vài câu, lại bỏ qua ba đoạn văn, sao cô cứ mắc lỗi trước mặt anh vậy chứ?
Sau giờ học, Dương Hồng Quyên ra khỏi lớp với các bạn khác. Đi được một lúc, cô nghe thấy hai cô gái đi trước thì thầm về Viên Phi.
"Tớ đã thăm dò rồi. Trợ giảng Viên lớp bọn mình cũng là sinh viên đó, học chuyên ngành kiến trúc."
"Trước đây tớ cứ nghĩ trợ giảng thì đều là giảng viên. Sau lại nghe nói ở trường bọn mình, phải là sinh viên xuất sắc lắm mới làm trợ giảng á. Đã vậy còn phải cùng giáo sư nghiên cứu gì đó, mà trợ giảng Viên chỉ mới là sinh viên năm nhất? Với cả hình như anh ấy cũng không phải chuyên ngành ngôn ngữ Trung?"
"Trợ giảng Viên rất xuất sắc trong ngành kiến trúc. Mặc dù anh ấy là sinh viên năm nhất nhưng đã xuất bản một luận án tương đương với trình độ cao học trong một tạp chí có thẩm quyền."
"Thật lợi hại! Nhưng ngay cả như vậy, làm thế nào anh ấy có thể trở thành trợ giảng tiếng phổ thông? Anh ấy chỉ giỏi trong ngành kiến trúc thôi mà nhỉ."
"Ai nói anh ấy chỉ giỏi ngành của anh ấy thôi? Cậu không thấy là giọng của anh ấy dễ nghe đến nhường nào à?"
"Đúng là thế thât. Không biết anh ấy có bạn gái chưa ta?"
Dương Hồng Quyên nghe được một lúc rồi phải rẻ hướng khác, nơi cô và hai cô gái nọ đến không giống nhau, nên nửa đoạn hội thoại sau của bọn họ bàn về Viên Phi cô không hề nghe thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!