Chương 39: (Vô Đề)

Vài phút trước còn chê giọng nũng nịu của cô khó nghe đến mức nào, giờ lại muốn cô dùng chính cái thanh âm ấy gọi một tiếng "anh ơi" sao?

"Ngoan, gọi anh một tiếng xem nào." Ánh mắt Viên Phi như có như không ý cười nhìn thẳng vào cô.

Dương Hồng Quyên chỉ vừa thoáng hình dung cảnh tượng mình làm nũng gọi Viên Phi một tiếng "anh ơi" thôi đã thấy da gà nổi lên đầy người. Thật là… quá sức tưởng tượng. Cô liếc xéo anh một cái: "Không đời nào! Gu của anh đúng là… độc đáo."

Dứt lời, cô vội vàng ôm chồng sách đứng phắt dậy, ý định chuồn êm. Ai ngờ, vừa bước xuống khỏi bậc thềm, một cánh tay rắn chắc đã vòng qua eo, dễ dàng nhấc bổng cô lên. Trong tích tắc, Dương Hồng Quyên đã ngồi gọn trên mặt bàn học, đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Viên Phi. Anh cúi đầu, giọng trầm xuống: "Xem ra, anh chỉ còn cách phạt em thôi."

Dương Hồng Quyên ngước mặt, trong đáy mắt chẳng hề có chút sợ hãi.

Viên Phi xoay người cô lại, bàn tay khẽ vỗ nhẹ lên mông cô rồi dứt ra. Một hành động thoáng chốc khiến gò má Dương Hồng Quyên bừng lên một vệt ửng hồng. Anh… anh dám đánh vào nơi ấy của cô! Cô vội vã xoay người, chỉ kịp thấy bóng lưng anh đã xuống một bậc thang, đang hướng về phía cửa phòng học. Đi được vài bước, anh khẽ ngoái đầu, nụ cười lười biếng pha chút trêu chọc: "Đi ăn cơm thôi nào."

Dương Hồng Quyên đứng im như trời trồng. Khuôn mặt cô nóng ran như lửa đốt, ánh mắt không rời khỏi bóng hình anh.

"Sao vậy?" Giọng Viên Phi từ tốn vang lên. Anh đứng cách cô một khoảng vừa phải, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Cảm giác vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ trào dâng, cuối cùng Dương Hồng Quyên nghẹn giọng đáp: "Không có gì."

Viên Phi khẽ hắng giọng, ánh mắt thoáng xao động, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: "Vậy chúng ta đi ăn thôi."

Dương Hồng Quyên lướt qua anh, né tránh bàn tay đang định nắm lấy của anh, vội vã bước nhanh về phía cửa phòng học. Viên Phi vội vã đuổi theo, sánh bước cùng cô. Nhận ra vành tai cô ửng hồng, anh lại nghiêm mặt, giọng trầm xuống: "Lần sau còn dám không nghe lời, anh sẽ… phạt em thêm vài cái."

Cổ Dương Hồng Quyên cũng bất giác nóng lên.

Họ cùng nhau đến căn tin. Từ mười một giờ, nơi này đã nhộn nhịp tiếng nói cười của sinh viên. Vì tan học muộn hơn nên khi hai người họ đến, căn tin cũng đã vắng bớt, không những thế mà đồ ăn ngon cũng đã vơi đi không ít.

Viên Phi dịu dàng bảo Dương Hồng Quyên tìm một chỗ ngồi, còn anh thì đi lấy đồ ăn. Sau khi đã có đồ ăn, hai người ngồi đối diện nhau. Bình thường, cả hai đều có thói quen ăn uống thanh đạm, rất ít khi dùng món mặn. Nhưng mỗi khi cùng Dương Hồng Quyên ăn cơm, Viên Phi luôn gọi hai món mặn. Và đương nhiên, cả hai món ấy anh đều lặng lẽ đẩy về phía cô.

Vừa dùng bữa, họ vừa trò chuyện rôm rả. Viên Phi chợt lên tiếng, giọng có chút ý tứ: "Sau này nếu anh ở đây, em không cần phải giúp người khác đáp "Có" nữa đâu." Dương Hồng Quyên khẽ bĩu môi, ánh mắt thoáng nét hờn dỗi: "Em cứ tưởng anh sẽ vì em mà làm ngơ cơ. Xem ra em chẳng quan trọng gì cả, từ trước đến giờ có bao giờ được anh đối xử đặc biệt đâu."

Viên Phi đặt nhẹ đôi đũa xuống, ngón tay thon dài khẽ chạm vào vầng trán mềm mại của cô, khoé môi cong lên thành một nụ cười cưng chiều: "Lại ngụy biện rồi. Hôm nay người đáp "Có" không phải là em, thì người giúp em che giấu cũng sẽ bị anh "xử lý" thôi."

Dương Hồng Quyên chu môi: "Đây mà là chế độ đãi ngộ đặc biệt á hả?"

Viên Phi gắp một miếng sườn to đặt vào bát cô, khóe miệng cong lên ý cười: "Chỉ mình em có thôi."

Dương Hồng Quyên lập tức gắp miếng sườn trả lại bát anh: "Đừng lúc nào cũng gắp cho em, anh cũng phải ăn đi chứ."

Viên Phi lại gắp sang cho cô: "Em ăn nhiều vào, cho cao thêm chút nữa."

"Anh có ý gì đó, hả? Em là người cao nhất lớp rồi đấy!"

"Cao thì cao thật, nhưng vẫn còn kém xa anh."

"Em không thèm so đo với con trai như anh đâu!"

Cuộc trò chuyện giữa hai người trôi qua trong tiếng cười nhẹ nhàng. Bất chợt, Dương Hồng Quyên khẽ hỏi, ánh mắt đầy vẻ dò xét: "Trợ giảng Viên này. Chẳng lẽ một người mẫu mực như anh, thật sự chưa từng "cúp cua" buổi nào sao?"

"Chắc chắn là có rồi." Viên Phi khẳng định, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Anh là người sẽ nhiệt tình đáp "có" thay cho người khác đấy."

Dương Hồng Quyên bật ra một tiếng cười khanh khách: "Vậy chẳng phải anh cũng đang "giúp" người khác trốn học sao? Vậy mà còn bảo em không cần giúp đỡ người khác."

"Với vai trò trợ giảng, việc hoàn thành tốt công việc là nguyên tắc của anh." Giọng Viên Phi có chút kiên nghị, rồi lại mềm mại hơn: "Còn nếu không phải với tư cách đó, anh không để tâm."

"Anh thật sự rất có nguyên tắc." Dương Hồng Quyên mỉm cười, đáy mắt ánh lên sự thích thú.

Khi họ đang trò chuyện, Dương Hồng Quyên vô tình liếc thấy Lưu Tư Vũ và Trần Mỹ Tình đi ra từ cửa căn tin. Lưu Tư Vũ và Trần Mỹ Tình chọn học ngành quảng cáo và sáng tạo. Trong buổi học, cô đã nghe được tên Viên Phi, và cũng thoáng nhìn thấy hai người ngồi ở giữa lớp. Tuy nhiên, ánh mắt cô chỉ lướt qua rồi nhanh chóng dời đi, tiếp tục dùng bữa. Cô vừa cúi xuống, một miếng sườn lớn, thơm phức lặng lẽ nằm trong đĩa của cô. Cô biết rõ, đó là cách anh luôn âm thầm trao cho cô những điều tốt đẹp nhất.

Dương Hồng Quyên vẫn đều đặn tham gia lớp học tự chọn Sáng tạo và Lập kế hoạch quảng cáo, nhưng chẳng còn ai gọi tên cô để điểm danh "có mặt" nữa. Bởi lẽ, màn tỏ tình lãng mạn bằng nến hình trái tim ở tầng dưới đã trở thành minh chứng công khai cho mối quan hệ của cô và Viên Phi. Với những ai còn chưa hay biết, Viên Phi thậm chí còn thẳng thắn thừa nhận chuyện tình cảm của họ ngay trong lớp học, khiến tất cả đều hiểu rõ họ là một đôi. Tan học, dưới ánh mắt mỉm cười đầy ý nhị của giáo sư, Dương Hồng Quyên và Viên Phi nắm tay nhau dạo bước. Thậm chí, có lần cô vắng mặt. Khi nhìn thấy cô trong lớp, giáo sư còn trìu mến hỏi: "Sao hôm trước không thấy em đến lớp thế hả, cô bé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!