Sự vắng mặt của Viên Phi khiến Dương Hồng Quyên không tránh khỏi cảm giác thiếu vắng, đồng thời cũng làm dấy lên sự tò mò trong lòng những người bạn cùng phòng. Bởi lẽ, chiếc điện thoại bàn vốn ít người dùng trong ký túc xá lại thường xuyên đổ chuông tìm cô. Cứ mỗi lần như vậy, cô luôn là người đầu tiên vội vã nhấc máy. Đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc ấy vẫn luôn dành riêng cho cô. Cuối cùng, trước những ánh mắt thân thiện của bạn bè, Dương Hồng Quyên đã khẽ gật đầu thừa nhận.
Cả phòng rộn rã tiếng cười chúc mừng, họ đều cảm nhận được sự cuốn hút đặc biệt và tài năng của Viên Phi, háo hức chờ đợi một buổi gặp mặt chúc mừng thật ý nghĩa.
Với giọng điệu có chút áy náy, Dương Hồng Quyên bảo rằng kỳ thi cuối kỳ đang đến gần rồi. Thời gian có hơi gấp gáp quá, mọi chuyện hãy đợi sau này rồi nói. Cô cũng không quên khẽ dặn bọn họ phải giữ bí mật về mối quan hệ đặc biệt giữa cô và Viên Phi.
"Tại sao thế?" Bọn họ trăm miệng một lời, hỏi.
Dương Hồng Quyên khẽ nói: "Bởi vì hiện tại anh ấy là trợ giảng của tớ. Nếu mối quan hệ này bị giáo viên tiếng phổ thông hay các bạn học chung lớp biết được thì sẽ không hay mấy đâu."
Đến lúc này, mọi người mới chợt hiểu ra.
"Nhưng mà cậu giấu cả tụi tớ thì hơi quá đáng đó nha?" Tống Giai nhíu mày nói.
Dương Hồng Quyên cười nhẹ: "Bí mật mà, càng ít người hay càng an toàn."
"Hai người các cậu quen nhau được bao lâu rồi?" Hứa Đồng khẽ cười hỏi han.
"Cũng được vài tuần rồi."
Trương Miểu Miểu ngập ngừng: "Đã đến giai đoạn nào rồi đấy?"
Tống Giai thẳng thắn: "Hôn chưa?"
Dương Hồng Quyên nói dối: "Vẫn chưa."
Tuy nhiên, nhắc đến chuyện hôn môi, trong lòng Dương Hồng Quyên lại thoáng qua hình ảnh Viên Phi cùng lời hứa mười nụ hôn, mà thực tế chỉ có chín. Nhưng rồi, cô cũng tự nhủ mình không phải là người câu nệ tiểu tiết, huống hồ anh đang bộn bề công việc, cô không muốn vì thế mà đòi hỏi gì quá đáng hơn.
Mãi đến trước buổi kiểm tra tiếng phổ thông một tiết, Dương Hồng Quyên mới có cơ hội gặp mặt Viên Phi. Lúc ấy, tiếng chuông báo giờ học còn chưa ngân lên, vô số bạn học đã tụ tập thành từng nhóm, sôi nổi bàn tán về kỳ thi sắp tới, cố gắng đoán trước đề bài. Bởi giáo sư Chu từng hé lộ sẽ có một bài văn nằm trong tài liệu giảng dạy. Dương Hồng Quyên cũng đứng lẫn trong đám đông ấy.
Mỗi người một ý, tranh luận không ngừng về tác phẩm có khả năng xuất hiện, khiến không gian phòng học trở nên ồn ào náo nhiệt. Đúng lúc này, Viên Phi bước vào, mọi người liền nhất trí tranh thủ lúc chưa vào lớp để hỏi anh về bài văn có thể thi, và nhanh chóng cử ra hai đại diện. Cả hai người được đề cử đều là nữ sinh, trong đó có cả Dương Hồng Quyên. Sở dĩ Dương Hồng Quyên và cô bạn kia được chọn là vì mọi người đều ngầm hiểu, nhan sắc của hai người họ có lẽ sẽ khiến trợ giảng Viên mềm lòng mà tiết lộ, hoặc ít nhất, nếu không được cho biết thì cũng chẳng đến nỗi bị trách mắng.
Khi Viên Phi vừa ngồi xuống, Dương Hồng Quyên và một bạn nữ đã cùng nhau đi tới. Dương Hồng Quyên không lên tiếng, người bạn kia liền tươi cười hỏi trước: "Trợ giảng Viên ơi, giáo sư Chu bảo là thi cuối kỳ sẽ có một bài luận nằm trong tài liệu mình học, anh có thể gợi ý cho bọn em bài nào được không ạ?" Nói xong, cô bạn ấy vội vàng giải thích thêm: "Trợ giảng Viên chỉ cho bọn em biết cũng đâu tính là lộ đề, tại vì kiểu thi này vốn là thi mở mà."
Ánh mắt Viên Phi khóa chặt lên cô bạn kia, giọng trầm xuống: "Tiết lộ đề ra cho các cô thì còn ra thể thống gì? Dù cho là thi mở, tôi cũng không được nói hay tuồn ra bất kỳ câu nào cả."
Thái độ kiên quyết của Viên Phi khiến cô bạn kia sững sờ, không biết phải đáp lại ra sao.
Tiếp theo, ánh mắt anh khẽ lay động, rơi trên người Dương Hồng Quyên, giọng anh vẫn nghiêm trang: "Em cũng đến đây để hỏi về đề thi sao?"
Dương Hồng Quyên ngoan ngoãn gật đầu.
"Về chỗ ngồi." Ánh mắt Viên Phi lướt qua Dương Hồng Quyên, giọng điệu không cho phép cãi lời.
Dương Hồng Quyên và cô bạn kia đành ngoan ngoãn trở về vị trí, chỉ có thể tóm tắt sơ lược cho những bạn khác rằng trợ giảng Viên đã tuyên bố sẽ không hé lộ bất cứ điều gì về bài kiểm tra. Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, mọi người trong lớp đều phải trở lại chỗ ngồi của mình.
Khi tiết học vừa dứt, Viên Phi kín đáo ra dấu muốn Dương Hồng Quyên ở lại. Chờ đợi những bước chân vội vã rời đi, Dương Hồng Quyên khẽ cười, bước đến gần Viên Phi, ánh mắt thoáng nét nhớ nhung sau những ngày vắng bóng: "Sao em lại tìm người khác để hỏi bài thi của anh?" Viên Phi lên tiếng, trong giọng nói vừa có trách móc vừa ẩn chứa sự quan tâm.
"Em… được mọi người tin tưởng giao phó." Dương Hồng Quyên giải thích.
"Tin tưởng giao phó? Lý do là gì?" Viên Phi nhíu mày, hỏi.
"Mọi người nói em và cô bạn kia đều xinh đẹp. Có lẽ anh sẽ nể nang mà tiết lộ chút thông tin, không thì chắc anh cũng chẳng nỡ nặng lời." Dương Hồng Quyên thật thà nói ra suy nghĩ của mọi người.
Một tiếng cười khẽ thoát ra từ môi Viên Phi, ánh mắt hắn không rời khỏi Dương Hồng Quyên, cất giọng đầy ẩn ý: "Các em đây là đang giở mỹ nhân kế với anh sao? Tiếc rằng, dù em có xinh đẹp đến nhường nào, anh cũng không thể vì thế mà làm ngơ trước đề thi. Hơn nữa, vì sự công bằng, anh sẽ không đến xem các em thi cử, bởi anh sợ… trái tim mình sẽ mềm yếu trước em mất."
Dương Hồng Quyên khẽ nhíu mày, đáp lời với sự tự tin: "Nói đúng hơn là, em cũng chẳng muốn tò mò về bài thi đâu. Em luôn tin vào khả năng của mình. Chuyện bị đẩy đến đây chỉ là bất đắc dĩ. Em vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối mà."
"Không biết là tốt nhất." Viên Phi nhẹ nhàng nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!