Chương 34: (Vô Đề)

Nói rồi, Viên Phi dứt khoát rời đi, Liêu Cường cũng vội vã đuổi theo sau.

Dương Hồng Quyên nhìn chăm chú theo bóng lưng của Viên Phi hồi lâu, sau đó mới quay đầu nhặt bóng rổ.

Khóe mắt Quan Triết hơi nheo lại, ánh nhìn sâu thẳm dõi theo dáng hình Viên Phi tan vào cuối sân. Ký ức về ngày tuyết trắng phủ kín ùa về, hình ảnh Dương Hồng Quyên và Viên Phi đứng dưới vòm cây xanh trò chuyện thân mật vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí. Anh ta đã từng dò hỏi, liệu có phải vì trợ giảng Viên mà cô mới lạnh lùng từ chối anh ta hay không, nhưng đáp lại chỉ là một cái lắc đầu phủ nhận.

Khi ấy, anh ta còn mang chút hoài nghi, nhưng giờ đây, anh ta càng thêm khẳng định, mối liên hệ giữa cô và Viên Phi tuyệt đối không chỉ là quan hệ bạn bè thông thường. Bởi lẽ, trong những ánh mắt chạm nhau vội vã, trong những cử chỉ vô tình lướt qua, anh ta đã nhận ra một sự mập mờ, một thứ tình cảm đang chớm nở không thể che giấu.

Lưu Tư Vũ khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Dương Hồng Quyên, ánh mắt như đang ấp ủ một suy tư kín đáo.

Quả bóng rổ khẽ lăn, dừng lại không xa chỗ Quan Triết. Khi Dương Hồng Quyên vừa bước tới, Quan Triết đã nhanh nhẹn khom người nhặt lên trước, rồi nhẹ nhàng trao nó vào tay cô: "Cảm ơn anh." Dương Hồng Quyên khẽ nói, ôm quả bóng vào lòng rồi lại dứt khoát ném đi. Lần này, trái bóng ngoan ngoãn chui gọn vào rổ, một niềm vui nho nhỏ lan tỏa trong tim khiến cô bất giác khẽ liếc nhìn về phía Viên Phi.

Anh đang bước chân lên những bậc thang dẫn ra khỏi sân bóng, vừa đúng lúc xoay người, ánh mắt từ xa chạm phải vào bóng dáng nhỏ bé của cô.

Thấy Viên Phi đột ngột quay sang nhìn sân bóng rổ, Liêu Cường cũng theo phản xạ xoay người. Khoảnh khắc nhìn thấy Dương Hồng Quyên lại một lần nữa đưa bóng vào rổ, anh ta không khỏi tròn mắt kinh ngạc: "Ô, lại thêm một quả nữa kìa! Không tệ nha! Này nên xem là giỏi hay may mắn đây nhỉ?"

Viên Phi khẽ bật lên một tiếng cười trầm thấp, đáp: "Quả vừa rồi chắc là do may mắn thôi."

Nói xong, Viên Phi lại quay người. Anh bước lên bậc thang cuối cùng, rời khỏi sân bóng rổ.

Liêu Cường nheo mắt lại, cảm thấy có một điều gì đó khác lạ vừa lướt qua. Nụ cười thoáng qua trên môi Viên Phi vừa rồi mang theo một chút dịu dàng, một sự ấm áp khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường trực, cái kiểu cười nhạt mà anh vẫn hay dành cho bọn họ.

Dương Hồng Quyên, chẳng hề hay biết mình vừa bị ai đó đánh giá bằng một câu hờ hững "tất cả chỉ là do may mắn", liền quay đầu đi nhặt bóng. Quả bóng lại một lần nữa bị Lưu Tư Vũ nhanh tay nhặt lên trước một bước. Lưu Tư Vũ khẽ mỉm cười khen ngợi: "Liên tiếp hai quả, cậu giỏi thật đấy."

Dương Hồng Quyên nhớ đến Lưu Tư Vũ cũng muốn luyện tập. Cô tạm thời giao bóng cho Lưu Tư Vũ, còn mình thì đứng sang một bên.

Quan Triết bước đến bên cạnh Dương Hồng Quyên: "Anh ấy nói đúng, em chỉ cần có chút kỹ thuật là ok rồi."

Khoé miệng của Dương Hồng Quyên khẽ nhếch lên. Cô nói: "Anh không cần phải đi luyện cho kì thi sao?"

Quan Triết nói: "Không cần, môn nào tôi cũng đạt điểm cao cả."

Dương Hồng Quyên mỉm cười.

Lưu Tư Vũ lên tiếng: "Tôi không giỏi thảy bóng lắm đâu. Quan Triết, anh chỉ dạy tôi thêm được không?"

Quan Triết nhìn Lưu Tư Vũ: "Ừm."

Dương Hồng Quyên chợt nhớ lời Trương Miểu Miểu từng thì thầm. Cô ấy bảo là, hình như Lưu Tư Vũ có tình ý với Quan Triết. Lúc này đây, cô khẽ ngước mắt quan sát Lưu Tư Vũ, dường như đúng là vậy. Nhưng điều đó chẳng mảy may tác động đến sự tập trung luyện tập của cô. Với Dương Hồng Quyên, so với mục tiêu đạt được điểm cao chomo này, mọi chuyện khác đều trở nên mờ nhạt.

Hơn nữa, cô giữ một ranh giới rõ ràng trong lòng, tựa như tách biệt Lưu Tư Vũ và những người bạn cùng phòng xu nịnh kia ra một khoảng không riêng.

Mười quả bóng rời tay Lưu Tư Vũ, có năm lần chạm vào lưới rổ. Cô ấy khẽ đẩy bóng sang cho Dương Hồng Quyên. Đến lượt cô, mười cú ném đã mang về bảy điểm. Suốt buổi học thể dục, họ cứ nhịp nhàng trao đổi, cùng nhau nỗ lực. Cũng nhờ đó mà thành quả lại tiến bộ từng chút, từng chút một.

Buổi tối tĩnh lặng, Dương Hồng Quyên và Viên Phi vẫn chìm đắm trong trang sách tại phòng 408 quen thuộc. Kể từ ngày tình cảm nảy nở, tần suất cả hai ghé thư viện đã giảm đi đáng kể. Thứ nhất, không gian riêng tư của phòng 408 trở nên lý tưởng hơn hẳn chốn đông người ở thư viện. Thứ hai, khoảng cách từ thư viện về ký túc xá của cả hai khá xa, làm thu hẹp những khoảnh khắc hẹn hò bí mật sau giờ đọc sách.

Và thứ ba, vị trí phòng 408 ở tòa nhà giáo dục số 3 lại vô cùng thuận tiện cho việc ghé đến lùm cây rậm rạp phía sau – nơi đã trở thành chốn hẹn hò bí mật, chỉ thuộc về riêng của cả hai người họ. Chẳng ai hay biết về điều đó.

Dẫu vậy, hôm nay Viên Phi ngoài chiếc ba lô quen thuộc trên vai, trong tay còn khẽ ôm một quả bóng rổ. Đến lớp 408, anh nhẹ nhàng đặt nó xuống dưới bàn. Dương Hồng Quyên hiểu, anh thật sự muốn dạy cô ném rổ vào đêm giao thừa tĩnh lặng. Mọi suy nghĩ về lùm cây kia càng thêm xa vời hơn.

Bên cạnh Viên Phi, Dương Hồng Quyên miệt mài theo dõi từng con chữ. Ước mơ về bầu trời bao la và những đường bay mềm mại của một tiếp viên hàng không dường như vẫn luôn đối lập với những trang sách tiếng Anh khô khan này. Nhưng thực tế, năng lực ngoại ngữ của cô lại không hề yếu kém, đặc biệt ở khả năng đọc hiểu sâu sắc và nắm vững ngữ pháp. Ký ức về những năm tháng trung học ùa về, hình ảnh cô giáo chủ nhiệm tận tâm, người đã gieo vào lòng cả lớp tình yêu với thứ ngôn ngữ toàn cầu này, giúp họ xây dựng một nền tảng vững chắc, luôn tự hào đứng đầu toàn khối. Bởi thế, một khi đã tập trung hoàn toàn, tốc độ đọc tài liệu tiếng Anh của Dương Hồng Quyên luôn khiến người khác phải ngạc nhiên thầm thán phục.

Khẽ khép lại trang sách vừa đọc, ánh mắt Dương Hồng Quyên tìm đến Viên Phi, nhận ra anh đang chuyên chú nên cũng không nỡ quấy rầy. Cô lặng lẽ đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng vào nhà vệ sinh. Sau khi xong việc, cô khẽ tựa người vào lan can hành lang bên ngoài lớp học, đôi chân khẽ khàng dậm nhẹ. Cái lạnh thấm sâu, khiến đầu ngón tay và gót chân cô đều tê buốt.

Cách Dương Hồng Quyên không xa, một nam sinh khác cũng dừng chân và bắt đầu động tác giậm nhẹ. Cô khẽ quay đầu, ánh mắt chạm phải nụ cười của người đó. "Lạnh quá," chàng trai lên tiếng. Dương Hồng Quyên khẽ gật đầu, rồi lại tập trung vào không gian trước mặt.

Đúng lúc Viên Phi bước ra khỏi cửa phòng học, cánh tay vẫn ôm hờ trái bóng rổ quen thuộc. Ánh mắt anh lướt qua nam sinh kia một thoáng, rồi hướng về Dương Hồng Quyên, cất giọng: "Đi thôi em."

Dương Hồng Quyên bước đến trước Viên Phi, khẽ nghiêng đầu, giọng mang theo chút kỳ lạ: "Đã mười giờ rồi ư?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!