Chương 33: (Vô Đề)

Dương Hồng Quyên không ngờ Viên Phi lại chọn con đường dẫn vào lùm cây. Ban đầu, cô sững sờ, rồi tim đập thình thịch. Cô hiểu rằng, ở nơi ấy, họ sẽ khuất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người, mọi hành động đều trở nên bí mật. Nỗi lo lắng và sự mong đợi lẫn lộn, cô im lặng bước theo anh.

Khi Viên Phi dẫn cô tiến vào đám cây cối rậm rạp, sự lo lắng trong lòng cô tăng dần. Mỗi khi cô tưởng rằng anh sẽ dừng lại, anh ấy lại tiếp tục đưa cô vào sâu hơn, tiến sâu vào lùm cây. Khi anh dừng bước, cô cũng dừng lại theo.

Một chút ánh sáng mờ ảo trong lùm cây chỉ đủ để thấy bóng người bên cạnh. Nơi đây hoàn toàn vắng vẻ, ngoài tiếng gió lạnh thổi qua cành cây, sự tĩnh lặng càng thêm đáng sợ trong bóng tối.

Dương Hồng Quyên đứng chôn chân tại chỗ. Đôi mắt cố gắng thích nghi với màn đêm đen kịt bao trùm xung quanh.

"Lạnh không em?" Viên Phi hỏi.

"Lạnh ạ." Dương Hồng Quyên bừng tỉnh, gật đầu. Cô vừa lo mà cũng vừa lạnh nữa.

Viên Phi nói: "Anh đã nói bên ngoài lạnh rồi mà. Ở trong phòng đọc sách là ấm áp nhất đấy."

Dương Hồng Quyên không lên tiếng.

"Em đâu có chịu ngồi yên trong phòng đọc sách đâu." Viên Phi thở dài nói.

Dương Hồng Quyên lập tức phản bác: "Nào có? Em đâu có lơ đễnh!"

Viên Phi xoay người cô lại. Cánh tay vòng cô, ôm vào trong ngực, ở bên tai cô cười nhẹ nói: "Lạnh thì anh cũng chỉ có thể làm vậy thôi."

Khoé miệng Dương Hồng Quyên hơi nhếch lên.

"Bây giờ còn lạnh không em?"

"Em hết lạnh rồi."

"Anh vốn dự định đợi trời không lạnh nữa mới dẫn em ra ngoài nhưng sợ em tối khó ngủ, đi học lại không tập trung nên đành phải đưa em đi ngay bây giờ. Trời lạnh thế này, em đừng để bị ốm."

Dương Hồng Quyên đáp: "Em không sao đâu mà."

Viên Phi cười khẽ: "Vậy nên, giờ em có vui không?"

"Vui ạ."

"Nếu như anh mất ngủ, em cũng sẽ như thế này sao?"

Bên tai Dương Hồng Quyên nóng lên, cô lập tức nói: "Đương nhiên là không phải rồi! Anh đừng tưởng rằng cái gì anh cũng biết nhé!"

"Đó là do anh ôm còn chưa đủ chặt!" Viên Phi nói xong, lại nắm chặt tay đang ôm eo cô.

Mặt Dương Hồng Quyên ửng đỏ, nhưng đúng thật là cô vô cùng thích anh ôm cô như thế này. Càng chặt cành tốt. Vì thế, cô không phản bác.

Cô chìm trong vòng tay Viên Phi, không còn nghe thấy gì. Họ đứng yên giữa rừng cây, thời gian như ngừng trôi. Gió lạnh thấu xương nhưng cái ôm ấy, tình yêu ấy, đã tạo ra một nguồn năng lượng, đốt cháy mọi cảm giác lạnh giá.

Mãi một lúc sau, Viên Phi mới nhẹ nhàng di chuyển bàn tay từ lưng Dương Hồng Quyên lên sau gáy cô, khẽ ấn đầu cô vào lồng ngực mình. Tư thế anh ôm cô đã thay đổi. Dương Hồng Quyên vùi mặt vào ngực người đối diện, lắng nghe nhịp tim anh. Tiếng tim anh đập mạnh mẽ, đồng điệu với nhịp tim cô. Dương Hồng Quyên nghe thấy hai trái tim đang cùng hòa chung một nhịp, một cảm xúc khó tả trào dâng trong lòng.

Sau một khoảng thời gian, Viên Phi buông lỏng vòng tay, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, cúi đầu nhìn. Dương Hồng Quyên ngước mắt, ánh mắt hai người giao nhau. Trong thứ ánh sáng mờ ảo, họ đọc được những cảm xúc ẩn sâu trong mắt đối phương. Dương Hồng Quyên cảm nhận được khoảnh khắc mong đợi sắp đến, trái tim càng đập rộn ràng hơn nhưng cô vẫn giữ im lặng, cố tỏ ra mình bình tĩnh.

Họ nhìn nhau thật lâu, rồi Viên Phi cúi đầu. Trán anh chạm vào trán cô, giữ nguyên tư thế. Nhưng cô nghe thấy tiếng thở dồn dập, nặng nề của anh. Ngực cũngbắt đầu thở gấp. Trong lòng cả hai đều trào dâng sự nôn nóng khó kiềm chế.

Bỗng nhiên, Dương Hồng Quyên cảm giác trên trán không còn, anh kéo khoảng cách với cô. Nhưng ngay sau đó anh lại chậm rãi cúi đầu, hơi thở nóng ẩm đập vào mắt cô, đập vào chóp mũi cô, rồi dần dần trượt xuống. Cô đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, đó là chuyện cô luôn tò mò và mong đợi. Cô nhớ tới cảm giác Tống Giai nói về nụ hôn, nhớ tới những miêu tả trong sách, trái tim nhảy tít cả lên, "bịch bịch bịch", "ba đa ba đa bum". Cô cảm giác được đôi môi anh đang từ từ tiến sát môi mình.

Cô ngửa đầu, khó kiềm chế hơi thở, vừa khẩn trương, vừa như đang ngầm cho phép.

Cuối cùng, môi Viên Phi chạm vào môi cô. Nhưng đúng lúc ấy, cô không nhịn được mà hắt xì, liên tiếp mấy cái. Bàn tay anh đang nâng mặt cô liền buông thõng. Sau tràng hắt xì đó, nụ hôn của họ chỉ thoáng qua, bỏ lỡ thời khắc hoàn hảo.

Dương Hồng Quyên quay mặt đi, để che giấu ngượng ngùng cùng tiếc nuối. Tại sao cô lại hât xì ngay thời khắc mấu chốt tận mấy cái vậy chứ? Dương Hồng Quyên vô cùng ảo não. Nhưng cái cảm giác anh nhẹ nhàng chạm vào, cũng làm cho cô thích chết đi được. Môi anh rất mềm mại, trong mùa đông giá rét có chút lạnh lẽo. Khoảnh khắc hai cánh môi chạm vào nhau, cho dù chỉ là rất nhẹ, cho dù thoáng qua rồi biến mất, cũng làm cho tâm thần người ta nhộn nhạo. Hôn thực sự là một điều rất tuyệt vời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!