Viên Phi nhìn vẻ mặt kỳ lạ của cô, hỏi: "Sao vậy em? Sao lại tự nhiên trông mất hứng thế?"
Dương Hồng Quyên lập tức nói: "Có đâu anh." Sau đó đôi mắt lập tức nhắm nghiền đôi mắt lại, cố gắng che giấu ý nghĩ xấu hổ kia.
Viên Phi nghiêng đầu nhìn cô. Khuôn mặt vốn trắng nõn của đó hơi phiếm hồng, bộ dáng thẹn thùng lại làm cho anh kìm lòng không đậu lại cúi đầu, nhẹ nhàng áp mặt mình lên má cô, rồi chậm rãi lưu luyến vài giây mới ngẩng đầu lên.
"Được rồi, em nói không thì là không vậy."
hành động thân mật đó khiến gò má Dương Hồng Quyên càng thêm ửng hồng. Đúng lúc này, vài sinh viên chuẩn bị cho tiết học sau đã sớm vào lớp. Dù có chút tiếc nuối, nhưng khóe môi cô vẫn không kìm được mà cong lên. Ngay lúc đó, một ngón tay khẽ chạm lên môi cô, chủ nhân của ngón tay ấy thì thầm: "Không phải em buồn ngủ đến mức gật gà trong lớp sao? Sao giờ lại tỉnh táo thế?
Các bạn vào lớp rồi, nhanh lên nào."
Hành động của anh khiến cô chẳng thể nào tập trung, làm sao mà ngủ được? Cô mở mắt, khẽ nói: "Em không ngủ được."
Khi nhận thấy lớp học dần đông người, Viên Phi lên tiếng: "Đi thôi."
Rời khỏi phòng học, Dương Hồng Quyên và Viên Phi cùng nhau đi. Anh đưa cô đến ký túc xá, rồi nói: "Dạo này nhiều tiết học chuyên ngành quá. Tan học anh lại phải gặp giáo sư Hoàng, để hôm khác anh dẫn em đi chơi nhé."
Dương Hồng Quyên từng nghe Viên Phi kể về khoa ngôn ngữ bọn cô định xây tòa nhà văn phòng mới. Giáo sư Hoàng của khoa anh được giao thiết kế, mà anh còn được chọn làm trợ lý nữa chứ. Liệu đây có phải là anh hẹn hò chăng? Hai người dù đã chính thức hẹn hò nhưng thật ra vẫn chưa có buổi hẹn nào cả. Dương Hồng Quyên mỉm cười, đáp: "Dạ."
Chỉ còn ba ngày nữa là đến thứ Sáu. Bất ngờ, trong khuôn viên trường xuất hiện hàng loạt poster, thông báo rằng để làm phong phú đời sống văn hóa sau giờ học của giáo viên và sinh viên, hội trường trường sẽ bắt đầu chiếu phim từ bảy giờ tối thứ Sáu tuần này, với giá vé hai tệ một bộ phim. Trên poster còn ghi rõ phim chiếu tối nay: "Chúa tể những chiếc nhẫn 3". Với giá vé rẻ hơn nhiều so với rạp chiếu phim bên ngoài, ngay sau giờ tan học, học sinh ùa nhau đi mua vé.
Điều này là một lợi thế lớn cho những học sinh không có tiết, hay học gần hội trường, họ có thể đến rồi mua vé trước. Trong khi đó, Dương Hồng Quyên và các bạn khác lại gặp bất lợi do tiết học thể dục, nơi đó cách xa hội trường hơn những nơi khác rất nhiều.
Khi tiếng chuông hết giờ thể dục vang lên, cả đám bạn học rần rần kéo nhau đến hội trường, ai nấy đều mong ngóng "Chúa Tể Của Những Chiếc Nhẫn 3". Với số tiền thưởng múa trong tay, Dương Hồng Quyên cũng không thể cưỡng lại sức hút đó, hoà vào dòng người.
Khi Dương Hồng Quyên và các bạn đến nơi, quầy bán vẽ đã xếp thành một hành thật dài.
Trong khi chờ đợi, Dương Hồng Quyên phát hiện Trần Vĩ đang đi về phía trước rồi rẽ sang hướng khác, cô vội vàng nói với Tống Giai: "Trần Vĩ ở bên kia!"
Tống Giai lập tức chạy ra, hắng giọng gọi lớn: "Trần Vĩ!"
Vừa nghe giọng Tống Giai, Trần Vĩ đã quay lại, ngay tức khắc bước tới.
"Giai Giai, em đừng xếp hàng nữa! Anh lấy được hai vé rồi nè em." Trần Vĩ tự hào nói.
"Anh mua rồi à?" Tống Giai vui mừng không thôi.
Trầm Vĩ gật đầu: "Ừm, mua rồi."
"Thế anh mua thêm ba tấm nữa đi. Ba đứa bạn cùng phòng của em cũng muốn đi xem nữa đó!" Tống Giai nói.
Trần Vĩ nói: "Em không nói trước với anh, nên anh chỉ mua có hai vé thôi." Nói đoạn, anh ta cúi đầu xin lỗi ba người Dương Hồng Quyên, cười xoà: "Xin lỗi các cô, tôi chỉ mua có hai vé cho tôi và Tống Giai thôi."
"Không sao đâu." Dương Hồng Quyên, Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu đồng thanh đáp.
Trần Vĩ và Tống Giai đi trước, còn bọn Dương Hồng Quyên vẫn tiếp tục xếp hàng.
Dương Hồng Quyên đứng thứ nhất trong ba người, nhưng người đứng trước cô lại là Quan Triết.
"Cậu nhìn kìa! Trong ký túc xá bọn mình còn có cả Lưu Tư Vũ nữa đó!" Hứa Đồng kinh ngạc nói.
Dương Hồng Quyên quay đầu lại nhìn thoáng qua. Đúng thật là cô cũng nhìn thấy Lưu Tư Vũ, Trần Mỹ Tình và Quách Thiến. Cô thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn về phía trước. Hàng nhích lên rất nhanh. Cho đến khi sắp tới lượt Dương Hồng Quyên, cô không khỏi mừng rỡ. Nào biết lúc này có vài người mua vé xong rồi đi tới, cười khoe với hàng người đang đứng đợi phía sau: "Không còn bao nhiêu vé nữa đâu."
Dương Hồng Quyên vội vàng hỏi: "Bạn gì ơi, còn cỡ bao nhiêu vé thế?"
"Nãy mình hỏi người bán vé, họ bảo là còn tầm mười tám vé đó." Bạn nam kia trả lời.
Dương Hồng Quyên nói cảm ơn. Sau đó đưa mắt nhìn Hứa Đồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!