Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thần kinh của Dương Hồng Quyên căng lên như dây đàn. Cô không nói nên lời. Giờ phút này, trái tim của cô như muốn nhảy hẳn ra khỏi lồng ngực. Khuôn mặt nóng bừng hết cả lên.
"Giờ em đã biết chưa?" Trong bóng tối vang lên giọng nói âu yếm của Viên Phi.
Dương Hồng Quyên nhỏ giọng đáp: "Em không biết anh đang nói gì cả."
Viên Phi bất đắc dĩ nở nụ cười: "Được rồi. Em muốn nghe anh nói rõ ràng phải không? Vậy thì em phải nghe cho thật kĩ nhé."
Dương Hồng Quyên nhẹ "Dạ" một tiếng.
Viên Phi nói: "Em mười tám tuổi, tóc ngắn ngang vai. Áo mỏng manh bay, bước chân vụt dài. Tính tình mạnh mẽ, đôi lúc e dè. Em gái xinh đẹp họ Dương, rút vào lòng anh có không chịu về. Muốn làm người yêu, tay nắm tay kề. Ôm em che chở, tình chẳng hề chê."
Dương Hồng Quyên cảm thấy tim mình xao động, cùng lúc đó một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi.
"Được không em?" Viên Phi hỏi.
Dương Hồng Quyên đáp: "Dạ được."
Khoảnh khắc cô vừa đáp lời, anh kéo cô vào lòng mà ôm chặt lấy. Anh cười nói: "Cảm ơn em. Từ nay về sau, em chính là bạn gái của anh."
"Em rất ít khi nói dối." Dương Hồng Quyên nhắc nhở anh.
"Em chỉ nói dối trước mặt anh thôi, bé nói dối của anh." Viên Phi cười nhẹ.
Trong lòng anh, Dương Hồng Quyên lặng lẽ nở nụ cười, rồi chìm đắm trong cái ôm. Lần đầu tiên cô biết được cảm giác được con trai ôm là thế nào, cảm giác này thật lạ lẫm, thật thoải mái. Một cái ôm thôi cũng tựa như bước hẳn vào một thế giới hoàn toàn mới.
Đây cũng là lần đầu tiên Viên Phi ôm con gái. Thân thể mềm mại của cô khiến anh không khỏi kinh ngạc, cảm giác đó vừa cẩn thận mà vừa si mê đến khó tả.
Trong màn đêm tĩnh lặng, hai người ôm nhau, không một lời nào. Từ tận sâu trong lòng họ, sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt. Sự im lặng này là để họ cảm nhận những xúc cảm đang trào dâng.
Bên ngoài lớp học, mưa vẫn rả rích, dù đã nhỏ hơn. Nhưng giờ phút này đây, họ đã hoàn toàn mất đi sự chú ý vào khung cảnh ngoài kia.
Ngay sau đó, ánh sáng tràn ngập phòng học, tiếng điện thoại vang lên. Từ các phòng học bên cạnh và tầng trên, tiếng hoan hô rộ lên, cùng với tiếng bước chân vọng lại từ hành lang.
"Hình như có người đến." Dương Hồng Quyên cuống quýt nói.
Viên Phi buông cô ra.
Ngay sau đó, mấy nữ sinh đi ngang qua cửa phòng học của họ. Viên Phi cúi đầu, nhìn Dương Hồng Quyên. Gương mặt cô ửng hồng. Dương Hồng Quyên cũng nhìn lên, bắt gặp ánh mắt anh, ngập tràn ý cười.
"Mưa còn chưa tạnh." Dương Hồng Quyên nói.
Viên Phi gật đầu: "Đã nhỏ hơn chút rồi."
"Vậy mình vẫn phải ở đây chờ sao anh?" Dương Hồng Quyên hỏi. Cô đói bụng lắm rồi.
Viên Phi suy nghĩ một chút, rồi bảo cô ở đây đợi anh.
Sau vài phút chờ đợi, Dương Hồng Quyên thấy Viên Phi quay lại phòng học. Cô nhìn anh, tóc anh còn đọng nước, tay cầm lá chuối tây. Cô nhận ra, phía sau Toà nhà giáo dục số 1 có trồng vài cây chuối tây.
"Cái này có thể ngăn mưa nhỏ như bây giờ đó em." Viên Phi giơ lá chuối trên tay lên.
Dương Hồng Quyên nói: "Nhưng sao anh chỉ hái có 1 lá vậy?"
"Anh không cần. Chút mưa như vầy anh không sợ." Viên Phi đắp lá chuối lên đầu Dương Hồng Quyên, cười nói: "Đi thôi nào, công chúa chuối."
Dương Hồng Quyên cười khúc khích: "Em có phải công chúa đâu anh? Cô ấy từ khe núi đến mà."
"Anh nói phải là phải."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!