Khi Dương Hồng Quyên quay mặt, cô nhận ra Viên Phi và một bạn nam lạ mặt khác đứng dưới lan can. Khoảnh khắc ấy, hai ánh mắt chạm nhau, bầu không khí cũng ngưng đọng.
Dương Hồng Quyên thấy thế, vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu."
Sau khi chàng trai kia rời đi, Viên Phi trèo lên lan can, đứng bên cạnh Dương Hồng Quyên. Anh nhìn khuôn mặt cô, nói: "Mặt em lạnh đỏ hết cả rồi. Để tôi."
Viên Phi vừa nói xong, liền đưa tay muốn lấy chổi từ Dương Hồng Quyên. Ấy thế mà Dương Hồng Quyên không chịu buông, khiến tay anh vô tình chạm vào tay cô.
"Để tôi." Anh lại nhỏ giọng nói.
Trái tim Dương Hồng Quyên đập thình thịch, cô rút tay ra rồi cố gắng trèo xuống lan can. Đúng lúc đó, chân cô trượt một đường. Viên Phi nhanh tay ôm lấy eo, tránh cho cô khỏi ngã.
"Sao em lại đến tận đây để quét tuyết? Các bạn nữ khác chỉ quét bậc thang thôi mà." Viên Phi hỏi.
Dương Hồng Quyên đáp: "Bên này yên tĩnh hơn."
Viên Phi cúi đầu, ánh mắt có chút hài lòng: "Đúng là yên tĩnh thật, bằng không thì sẽ có vô số người muốn giành lấy cơ hội quét tuyết cùng em mất."
"Tôi đâu có cần họ giúp." Dương Hồng Quyên nói.
Viên Phi nhìn vào mắt cô: "Thế tôi là ngoại lệ sao?"
Dương Hồng Quyên không trả lời.
Một tay cầm chổi, một tay ôm eo cô. Viên Phi thấy cô không nói gì, trên môi thoáng hiện một nụ cười.
Ngay lúc đó, bạn cùng phòng của Dương Hồng Quyên là Hứa Đồng xuất hiện, dựa vào lan can và gọi lớn "Này". Dương Hồng Quyên hoảng hốt, theo bản năng đẩy mạnh Viên Phi. Cú đẩy mạnh đến nỗi cả hai cùng ngã xuống lan can cao khoảng một mét.
Vì Viên Phi vẫn luôn giữ chặt eo của Dương Hồng Quyên, hành động này khiến cô ngã hẳn lên người anh.
Cả hai cùng lúc thốt lên: "Anh/em ổn chứ?".
Dương Hồng Quyên gật đầu. Vì cô ngã lên người anh nên không thấy đau gì mấy.
Viên Phi nói: "Vậy là tốt rồi."
"Còn anh thì sao?" Dương Hồng Quyên vội vàng hỏi.
Viên Phi đáp: "Tôi cũng không sao."
"Xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu." Dương Hồng Quyên lộ vẻ mặt hối lỗi.
"Tôi biết. Vậy nên, em cứ tiếp tục nằm trên người tôi đi." Viên Phi trêu ghẹo nói.
Sự nhận thức muộn màng khiến Dương Hồng Quyên giật mình, cô định đứng dậy nhưng vòng tay của Viên Phi vẫn siết chặt quanh hông cô. Bốn mắt chạm nhau, một sự im lặng nặng nề bao trùm, trước khi Viên Phi cuối cùng cũng buông cô ra.
"Hai người có sao không thế?" Hứa Đồng thấy Dương Hồng Quyên và Viên Phi ngã cùng một chỗ, lo lắng hỏi lớn.
Dương Hồng Quyên gắng gượng bò dậy, ngẩng đầu nói với Hứa Đồng rằng cô không sao.
Viên Phi đứng dậy, anh nói với Dương Hồng Quyên: "Em cứ đứng yên ở đây nhìn anh."
Nói xong anh liền nhặt cây chổi leo lên can quét tuyết.
Khi hơn trăm bậc thang đã được quét sạch tuyết, bụng mọi người bắt đầu réo, họ vội vã đến căn tin. Viên Phi thì lặng lẽ ngồi xuống bậc thang. Dương Hồng Quyên tò mò hỏi anh đang làm gì thế.
"Tôi có chút việc, em đi trước đi." Viên Phi nói với Dương Hồng Quyên.
Dương Hồng Quyên đành phải cùng các bạn cùng phòng đi đến căn tin. Nhưng đi được vài bước, cô lại quay đầu tìm Viên Phi, định là dặn dò anh có việc cũng đừng quên ăn cơm. Sau đó, cô nhìn thấy Viên Phi xắn ống quần lên cởi giày, làm lộ ra gót chân và bắp chân của anh bị sưng đỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!