Khi cô bạn kia quay đầu và chỉ tay, ánh mắt của cả lớp liền di chuyển theo. Dương Hồng Quyên nhận ra rằng hướng chỉ tay của cô ấy là về phía vài bạn nam, nhưng cô lại không biết ai là người được chỉ. Ngay lúc đó, một người trong số đó, mặc áo khoác lông đen, trên đầu đội mũ kết, đứng dậy từ chỗ ngồi, lớn tiếng nói: "Chính là tôi!"
Trong khi cả lớp ồn ào về hành động của bạn nam "dám làm dám chịu", người có vẻ ngoài rạng rỡ và dáng người cao lớn, Dương Hồng Quyên quay sang nhìn Viên Phi. Gương mặt Viên Phi vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, hướng về phía cậu ta.
"Rất tiếc phải nói, nhưng đây không phải là chợ, tờ giấy này tôi sẽ giữ dùm cho." Viên Phi nói.
Cậu bạn kia nhún vai, cho rằng tờ giấy đã nhận vẫn có thể viết lại tờ khác.
Viên Phi nói một cách có nguyên tắc: "Mọi người đang ôn tập nghiêm túc. Nếu cậu đã ôn bài xong, vậy thì cậu hãy dẫn bài đọc cho mọi người nghe đi."
Cậu ta muốn gây sự chú ý trước mặt Dương Hồng Quyên, nên vui vẻ đáp: "Có gì khó đâu?"
Viên Phi nói tiếp: "Bài 11."
Cậu ta lại nói: "Có gì mà không được?" rồi lật đến bài 11.
Các bạn học khác cũng lật đến bài 11, chờ cậu ta đọc bài.
Dương Hồng Quyên lấy làm lạ, Viên Phi lần này sao lại dễ nói chuyện đến vậy, thậm chí anh còn để cậu ta dẫn dắt việc đọc sách. Dù lòng đầy nghi hoặc, cô vẫn mở đến Bài 11. Tiêu đề Bài 11 có tám chữ, trong đó có ba chữ trông vô cùng lạ hoắc.
Cậu ta ngơ ngác trước tiêu đề, mãi không nói được lời nào. Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về cậu. Khuôn mặt đáng thương chỉ biết nhìn Viên Phi, ngượng ngùng lên tiếng: "Tôi không biết mấy chữ này."
Viên Phi bình tĩnh nói: "Cứ nhìn kỹ tiêu đề thật kĩ trong lúc viết bài là sẽ nhớ thôi."
Tiếng cười vang vọng khắp phòng học. Cậu bạn kia lập tức quay phắt đầu, hướng ánh mắt về phía Dương Hồng Quyên. Cô cúi đầu vùi mình vào trang sách, tuy không thể thấy rõ được nét mặt nhưng vẫn cảm thấy rõ ràng sự xấu hổ ấy.
Tiếng cười ồn ào bị cắt ngang bởi giọng nói uy nghiêm của Viên Phi: "Ngồi xuống!"
Cậu bạn kia hậm hực ngồi xuống, thái độ khác hẳn lúc đầu khi cậu ta tự tin đứng lên.
Ánh mắt Viên Phi hướng về Dương Hồng Quyên, khiến cho cả căn phòng như ngừng thở. Mọi người đều mong chờ xem anh sẽ "xử lý" cô thế nào. Tờ giấy đó là dành cho cô, chắc chắn anh có điều muốn nói. Họ nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nghiêm nghị của Viên Phi, tò mò không biết anh sẽ làm gì sau khi vừa khiến cậu bạn kia xấu hổ.
Dương Hồng Quyên ngẩng đầu nhìn Viên Phi. Khi thấy anh cũng có cùng biểu hiện với những người khác, cô nhìn anh với vẻ vô tội. Việc cậu bạn kia đưa giấy, cô hoàn toàn không lường trước được mà.
Chie nghe Viên Phi lạnh lùng nói với cô: "Tan học cô ở lại lớp nói chuyện với tôi."
Dương Hồng Quyên thầm kêu oan uổng.
Những người khác ai nấy đều tò mò không biết anh sẽ nói gì với cô.
Viên Phi bỗng dưng dừng việc giảng dạy, để mọi người tiếp tục tự ôn tập, rồi anh bước lên bục giảng ngồi xuống. Anh mở tờ giấy trong tay ra, chỉ thấy trên đó viết: Bạn Dương Hồng Quyên, tôi là Trương Quang Trung khoa quản lý kinh tế, tôi rất thích cậu, trưa nay có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không? Viên Phi đọc xong nội dung trên tờ giấy kia thì vò nát nó thành một cục, tiện tay ném vào thùng rác. Sau đó, ánh mắt của anh dừng lại trên người Dương Hồng Quyên.
Nào ngờ vừa đúng lúc cô ngẩng mặt lên từ trong quyển sách, thế là mắt của cả hai cứ thế mà va vào nhau.
Tiếng chuông tan học vang lên, mọi người lần lượt rời khỏi phòng học. Viên Phi vẫn ngồi trên bục giảng. Dương Hồng Quyên cũng không đứng dậy, vẫn ngồi yên tại vị trí của mình. Sau khi những bạn học khác đã đi hết, Dương Hồng Quyên vẫn không thay đổi tư thế.
"Em lại đây." Viên Phi ngồi trên bục giảng hất cằm về phía Dương Hồng Quyên.
Không còn cách nào khác, Dương Hồng Quyên đứng lên, đi đến chỗ anh. Cô dừng lại trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh. Cô nói, giọng điệu kiên định: "Trợ giảng Viên, tôi không biết người bạn kia. Anh muốn làm gì, đó là việc của anh. Tôi cũng không hề làm ảnh hưởng đến kỷ luật lớp học, tôi không sai."
Viên Phi nhìn cô: "Tôi không nói em sai."
"Vậy anh giữ tôi lại làm gì?" Dương Hồng Quyên khó hiểu.
Viên Phi nói: "Tôi giữ em lại vì đã cân nhắc kỹ lưỡng tình hình. Với bao nhiêu người đang nhìn như vậy. Nếu tôi không giữ em, người ta sẽ nói tôi thiên vị, hiểu chưa?"
"Với tính cách công bằng của anh, làm sao có chuyện thiên vị tôi?"
Viên Phi nói: "Đúng thế. Vậy nên dù em đi học truyền giấy, hay nhận giấy, tôi cũng không thể làm ngơ được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!