Chương 26: (Vô Đề)

Dương Hồng Quyên vốn nghĩ rằng Viên Phi đã chú ý đến chiếc khuyên tai lấp lánh trên vành tai cô. Cô mường tượng anh sẽ thốt lên những lời khen ngợi đầy hoa mỹ, nào ngờ, câu đầu tiên anh buông ra lại là "tai em sưng rồi kìa". Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chân thành của anh thì cô bắt đầu hoài nghi. Chẳng lẽ tai mình sưng lên thật sao? Bàn tay cô vô thức đưa lên, nhẹ nhàng chạm vào và kiểm tra toàn bộ vành tai nhưng không phát hiện bất kỳ dấu hiệu sưng tấy nào.

"Làm gì có." Cô nói.

Viên Phi nhắc nhở cô: "Ở vành tai đó. Thật ra thì chỉ hơi sưng đỏ thôi, phải nhìn thật kỹ mới thấy được."

Vành tai kia chính là nơi Dương Hồng Quyên xỏ khuyên, cô khẽ chạm vào. Chỗ đeo khuyên tai hơi nhô lên, khác biệt rõ ràng so với bình thường, có lẽ do nhiễm trùng nhẹ. Về nhà bôi chút thuốc kháng viêm là ổn thôi. Cô từng mong chờ một lời khen từ anh về đôi khuyên tai mới, giờ nghĩ lại, thật nực cười. Anh chỉ nhìn thấy vết sưng nhỏ trên da thịt, chẳng hề chú ý đến vẻ đẹp của đôi tai cô. Dương Hồng Quyên không khỏi cảm thấy hụt hẫng, chỉ khẽ "Ồ" một tiếng, giọng nói nhạt nhòa.

Sau khi Viên Phi khẽ hắng giọng, anh hỏi: "Sao tự nhiên lại không vui vậy?"

Dương Hồng Quyên vội vàng đáp: "Đâu có." Nhưng lòng cô lại thầm nhủ, nói anh vô tâm thì không đúng, mà nói anh chu đáo cũng chẳng phải.

Viên Phi nhếch môi, nói: "Tôi đã bảo em là đồ nói dối rồi mà."

Viên Phi gọi cô như vậy, trong lòng Dương Hồng Quyên luôn tin rằng đó là cách gọi của người thân. Cô định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Anh có thể nhìn thấu mọi sắc thái cảm xúc nhưng lại không thể thấy được điều cô đang thực sự mong muốn.

"Tôi nhìn thấy mà." Viên Phi bất chợt lên tiếng, "Em đeo khuyên tai nhưng món đồ nhỏ xíu đó, có vẻ không chỉ đơn thuần là khuyên tai."

Dương Hồng Quyên ngạc nhiên, liệu anh có thấy không? Nhưng cô lại nghĩ Viên Phi lại nghĩ như câu ban nãy anh đã nói, tai cô bị sưng à? Thật sự là câu trả lời ấy chẳng khác gì một gáo nước lạnh, dội thẳng vào lòng cô, khiến niềm hy vọng vừa nhen nhóm lại vụt tắt. Cô cảm thấy, có lẽ anh chỉ xem cô như một trò đùa, thích trêu chọc cô mà thôi. Nhưng từ tận sâu trong lòng, một tia hy vọng mong manh vẫn còn sót lại, cô khẽ giải thích: "Đây là đinh tai.

Tôi đeo chúng từ lúc mới xỏ lỗ tai ấy."

Viên Phi đột nhiên cảm thán: "Xem ra, thế giới của con gái thật kỳ lạ."

Dương Hồng Quyên cảm thấy rằng, cô sẽ không nhận được lời khen nào của Viên Phi nữa.

Nào ngờ cô vừa nghĩ vậy thì Viên Phi liền cất lời, giọng trầm ấm: "Đẹp lắm."

Mặt Dương Hồng Quyên bỗng đỏ ửng. Cô dùng tay khẽ gạt những lọn tóc ngắn ra sau vành tai, cất tiếng: "Không phải anh bảo tai tôi hơi sưng sao? Giờ nhìn có ổn không?"

"Trông vẫn xinh đẹp. Chỉ bị sưng nhẹ một chút thôi. Nếu không nhìn thật kỹ, sẽ không biết đâu." Viên Phi nói.

Cô đã mong chờ lời khen của anh. Và khi đã nhận được rồi, khóe miệng cô không khỏi nở một nụ cười rạng rỡ.

Ánh mắt Viên Phi cũng ánh lên ý cười khi bắt gặp nụ cười của cô.

Dẫu vậy, ánh mắt anh cứ dán chặt vào cô như thế, khiến Dương Hồng Quyên cảm thấy vô cùng lúng túng. Cô vội vàng chuyển hướng câu chuyện: "Sao bác sĩ lấy thuốc lâu quá vậy, vẫn chưa xong nữa."

"Tôi không vội!" Viên Phi lên tiếng.

Dương Hồng Quyên nhớ lại món đồ anh đưa, liền hỏi: "Quần áo của anh tôi đã giặt xong rồi nhưng hôm nay lại quên mang theo mất. Khi nào anh tiện, tôi có thể trả lại cho anh?"

Viên Phi ho nhẹ, giọng trầm ấm: "Tôi sẽ đợi em ở phòng 408, tòa nhà giáo dục số 3. Đến đó, em có thể mang theo quần áo, trước giờ tòa nhà đóng cửa nhé."

Dương Hồng Quyên gật đầu: "Được."

Trong khi họ đang trò chuyện, bác sĩ trường mang thuốc đến. Viên Phi uống thuốc, tuân theo lời dặn của bác sĩ trường, sau đó cùng Dương Hồng Quyên rời khỏi phòng y tế. Ra khỏi bệnh xá, cả hai, mỗi người mang một tâm trạng riêng, quyết định trở về ký túc xá của mình, và thế là họ chia tay nhau.

Chàng trai khoa công nghệ máy tính của Tống Giai đã mời cả nhóm đi ăn lẩu tại nhà hàng gần trường. Tại bữa ăn đó, Tống Giai thông báo tin tức là cô và Trần Vĩ đã thành đôi. Mọi người không ai thấy ngạc nhiên, vì điều đó đã nằm trong dự đoán. Các cô bạn của Tống Giai, đã cười và trêu Tống Giai là người đầu tiên có người yêu trong phòng. Tống Giai nói rằng: "Vậy tụi mình cùng chờ xem, ai sẽ là người tiếp theo đây nha."

"Chắc chắn không phải là tớ rồi đó." Hứa Đồng và Trương Miểu Miểu cùng lên tiếng. Nói đoạn, cả hai mỉm cười, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên lập tức chối: "Không phải là tớ đâu."

"Sao lại không thể? Chẳng phải cậu và trợ giảng Viên kia rất thân sao? Chờ anh ấy một chút là được." Tống Giai cười lớn nói.

Dương Hồng Quyên liếc nhìn Tống Gia, miệng nói "Đừng nói lung tung nữa", nhưng trong lòng lại không ngừng nghĩ đến phòng 408, toà nhà giáo dục số 3. Đó là nơi Viên Phi ở, đồng thời cũng là nơi cop sẽ trả lại quần áo cho anh.

Trần Vĩ gọi bia. Dương Hồng Quyên miễn cưỡng uống một ly, sau đó kiên quyết từ chối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!