Viên Phi khẽ cười, thoạt nhìn rất đẹp, nhưng Dương Hồng Quyên biết rằng anh đang cười mình. Điều đó khiến cô không khỏi đỏ mặt, kiên nhẫn đáp lại: "Tôi đâu có ấp úng?"
Nụ cười của Viên Phi vẫn không hề giảm.
Suy nghĩ của Dương Hồng Quyên nảy số rất nhanh, cô nhanh chóng nghĩ đến một lý do vô cùng chính đáng để giải thích cho việc vì sao cô quan tâm đến việc anh không lên lớp môn tiếng phổ thông. Cô nói: "Thật ra tôi muốn hỏi anh có biết điểm của tôi không. Hôm qua trong lớp đó có một bài kiểm tra, mà lần này lại là kiểm tra viết, nhưng tổng điểm thì phải đợi đến buổi sau mới được công bố. Tuy hôm qua anh không đến, nhưng tôi nghĩ nếu tìm anh thì sẽ biết được điểm trước cũng nên."
Trên thực tế, cô cũng rất muốn biết điểm bài viết của bài kiểm tra lần này.
"Thì ra là cô muốn biết điểm?" Viên Phi nhìn Dương Hồng Quyên, chậm rãi nói.
Mặt Dương Hồng Quyên không đổi sắc, cô nói: "Đúng vậy."
Viên Phi nhếch môi nói: "Bây giờ cô đến tìm tôi cũng không thể nào biết trước điểm được."
Dương Hồng Quyên "Ồ" một tiếng và tiếc nuối nói: "Không sao đâu. Dù sao cũng cảm ơn anh."
Nói xong, Dương Hồng Quyên quay người định chạy trốn.
"Đứng lại." Viên Phi ngăn cô lại.
Dương Hồng Quyên đành xoay người lại.
Viên Phi nhìn cô, hất cằm nói: "Muốn biết điểm mà đi gấp như vậy sao?"
"Không phải anh nói dù tôi có tìm anh cũng không thể biết trước điểm sao?"
"Hiện tại thì không, bởi vì tôi vẫn chưa bắt đầu chấm bài. Tất cả các bài kiểm tra của cả lớp tôi vẫn để trong túi này."
Dương Hồng Quyên ngạc nhiên, cô liếc nhìn chiếc túi màu đen bên vai trái của người đối diện, vậy mà anh lại mang theo bài kiểm tra bên người sao?
Viên Phi nhận thấy sự nghi ngờ của cô liền giải thích: "Hôm qua giáo sư Chu có đưa bài kiểm tra của cả lớp cho tôi, nhưng hôm qua tôi không có thời gian chấm, định tí nữa đi thư viện đọc sách rồi sẵn chấm bài luôn."
Dương Hồng Quyên chợt hiểu ra rồi "Ồ"một tiếng. Anh đến thư viện chấm bài, vậy cô có thể đi theo xem không? Mặc dù lúc đầu cô chỉ muốn biết tại sao anh không đến học lớp, nhưng bây giờ đã đến đây rồi kiểm tra cô muốn biết điểm của mình ngay lập tức.
"Đợi tôi chấm xong tôi báo cho cô nhé, được không?" Viên Phi hỏi.
Dương Hồng Quyên nói: "Buổi sáng tôi không có tiết, vừa đúng lúc tôi muốn đến thư viện."
"Cô muốn xem tôi chấm bài à?" Viên Phi hỏi thẳng.
Bị anh nói trúng tim đen, Dương Hồng Quyên có hơi xấu hổ nở nụ cười, nhưng vì anh hỏi thẳng nên cô cũng không phủ nhận. Dương Hồng Quyên gật đầu một cái, nghiêm túc hỏi: "Có được không?"
Viên Phi bị vẻ mặt của cô làm cho không nhịn cười được, anh nói: "Không có gì là không được cả."
Dương Hồng Quyên ngay lập tức cười cảm ơn.
Viên Phi không đi sâu vào câu hỏi của Dương Hồng Quyên rằng tại sao anh không đến lớp tiếng phổ thông, nhưng Viên Phi biết Dương Hồng Quyên sốt ruột khi muốn biết điểm kiểm tra của mình như thế nào. Bởi vì vừa nãy cô còn muốn rời đi, thế mà bây giờ cô lại chủ động đi đến thư viện với anh.
"Đi thôi." Anh nói.
Dương Hồng Quyên gật đầu, cùng Viên Phi đi đến thư viện. Cô ôm tập sách trong tay, còn Viên Phi thì đeo túi sang bên vai. Hai người cùng nhau sánh bước đi đến thư viện, khoảng cách giữa hai người họ gần như sát bên nhau.
Thư viện có tổng cộng năm tầng, mỗi tầng đều có một vài phòng đọc và khu vực mượn sách riêng. Viên Phi đi đến phòng đọc sách mà anh thường hay đến ở tầng hai.
Trong phòng đọc bao gồm các một bộ bàn ghế, và giá sách. Theo thói quen, Viên Phi bước đến ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ mà anh hay ngồi. Dương Hồng Quyên cũng ngồi xuống bên cạnh. Đối diện cùng bàn với bọn họ còn có hai sinh viên nam, một người đeo tai nghe đọc sách, người còn lại thì đang vùi đầu viết gì đó. Giữa bọn họ có một chỗ trống.
Dương Hồng Quyên nhìn thoáng qua hai sinh viên nam kia, rồi nhìn những người xung quanh, hầu như tất cả mọi người rất yên lặng đọc sách hoặc viết gì đó. Duy nhất chỉ có hai người cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện, đó là một đôi nam nữ, thoạt nhìn trông bọn họ có vẻ như là người yêu. Dương Hồng Quyên vội vàng nhìn sang chỗ khác, cuối cùng nhìn về phía Viên Phi. Anh lấy từ trong túi ra một quyển sách, đó là sách chuyên ngành.
Dương Hồng Quyên bỗng nhiên cảm giác có chút căng thẳng, cô cũng không biết vì sao mình lại căng thẳng, có lẽ là vì từ trước đến nay cô chưa từng cùng một sinh viên nam ngồi ở trong thư viện. Hơn nữa người này lại còn là trợ giảng của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!