Chương 102: Ngoại Truyện 7

Giữa làn hơi nước mờ ảo, Dương Hồng Quyên nhắm mắt, tiếng vỗ nước rì rầm bên tai. Cái cách Viên Phi nhẹ nhàng xoa bóp lòng bàn tay khiến cô thấy nhẹ nhõm hẳn.

"Sướng thật!" Cô khẽ nhếch môi, buột miệng cảm thán.

Viên Phi ngẩng lên. Cô lười biếng, hưởng thụ ra mặt, nhưng lại phảng phất một vẻ quyến rũ khó cưỡng. Anh ngắm nhìn cô, trêu ghẹo: "Bận rộn như em chắc ngày kiếm vài trăm triệu ha?"

Dương Hồng Quyên từ từ mở mắt, liếc xéo anh, rồi lười biếng đáp: "Tất nhiên không bằng anh rồi, nhưng ít nhất em cũng tự lo được cho bản thân."

Viên Phi khẽ cười, nói: "Anh nuôi em cả đời còn được, với lại tài sản của anh cũng là của em. Em lo xa gì chứ?"

"Cả đời dài thế, ai mà biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì?"

Viên Phi nheo mắt nhẹ, đáp: "Chẳng lẽ em còn dám yêu người đàn ông khác à?"

Dương Hồng Quyên cười thầm, rồi nửa thật nửa đùa bảo: "Em nói là anh đó, ai biết anh có yêu người phụ nữ khác không? Đàn ông có tiền được mấy người cưỡng lại được cám dỗ?"

Viên Phi liếc cô một cái: "Mấy gã đàn ông mà em tưởng tượng ra, chắc chắn không phải là anh."

Nói rồi, Viên Phi nhấc chân cô lên, hôn nhẹ vào đầu ngón chân cô.

Dương Hồng Quyên giật mình, theo phản xạ rụt chân lại, nhưng chân cô vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay Viên Phi. Viên Phi lại cúi xuống, khẽ hôn lên mu bàn chân trắng nõn, nhỏ nhắn của cô. Dương Hồng Quyên nhìn Viên Phi, Viên Phi ngẩng mắt lên, vừa vặn chạm phải ánh nhìn của cô. Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Dương Hồng Quyên khẽ chớp mắt, giọng nói hơi đổi điệu: "Anh… phiền thật đấy…"

Viên Phi cười khẽ rồi lại cúi xuống.

"Thật ra, em muốn nói là làm công việc này khiến em có cảm giác như mang một sứ mệnh vậy. Mà nhiều người đâu hiểu công việc này, họ chỉ nhìn thấy bề ngoài thôi," Dương Hồng Quyên nói nhỏ.

Viên Phi nhớ ra, vừa hôn cô vừa hỏi: "Chuyện đó, có phải là bài tập tái hiện lại huấn luyện sơ tán khẩn cấp không?"

"Ưm, ừm…"

"Em vất vả rồi." Viên Phi nói.

Dương Hồng Quyên lại "ừm ừm" tiếp.

Viên Phi hài lòng cười, rồi bước vào bồn tắm, kéo cô lại, để cô ngồi trong lòng mình.

Khi Dương Hồng Quyên cảm nhận được nụ hôn của anh, cô vẫn lơ mơ nghe thấy tiếng nước.

…..

"Em mệt lắm rồi," cuối cùng Dương Hồng Quyên nói.

"Ừm."

Viên Phi nhanh chóng tắm cho Dương Hồng Quyên, rồi bế cô ra khỏi bồn tắm, đặt lên giường trong phòng ngủ.

"Một đời người ngắn lắm em." Viên Phi cúi nhìn Dương Hồng Quyên, giọng nói dịu dàng.

"Hả?" Dương Hồng Quyên mệt đến mức lơ mơ. Cô nhìn anh, mí mắt cứ díp lại.

Viên Phi lại hôn lên trán cô, bảo: "Nhắm mắt lại đi, anh thay đồ ngủ cho em."

Dương Hồng Quyên, sau chuyến bay dài, lại vừa trải qua chuyện kia, mệt rã rời. Thế là cô nhắm mắt lại, mặc Viên Phi muốn làm gì thì làm.

Viên Phi thay đồ ngủ xong, cô đã ngủ thiếp đi. Xem ra chuyến bay này thực sự khiến cô rất mệt. Viên Phi đắp chăn cẩn thận cho cô rồi mới bắt đầu sửa soạn cho mình.Ngay trước ngày Dương Hồng Quyên tập luyện sơ tán khẩn cấp, cô giáo của Đậu Đậu và Đô Đô đã gửi thông báo lên nhóm lớp về việc họp phụ huynh. Đây là buổi họp phụ huynh đầu tiên của cả hai bé. Thời gian họp lại đúng vào lúc Dương Hồng Quyên đang tham gia huấn luyện.

"Ngày mai anh rảnh không?" Dương Hồng Quyên đưa điện thoại cho Viên Phi.

Viên Phi, vừa vào phòng ngủ, liếc mắt nhìn sang, thấy ngay thông báo họp phụ huynh. Anh nói: "Anh sẽ sắp xếp lại lịch trình. Đây là buổi họp phụ huynh đầu tiên của các con mà, anh nhất định phải tham gia."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!