Chương 101: Ngoại Truyện 6

Khoảng thời gian Dương Hồng Quyên ở cữ, Viên Phi thuê thêm một dì giúp việc chăm sóc sau sinh nữa, để bà ấy với dì Nghiêm cùng lo cho Dương Hồng Quyên và hai bé. Dù vậy, anh cũng hay ở nhà. Dương Hồng Quyên thường vừa tỉnh giấc đã thấy anh ngồi trước giường cô xem giấy tờ.

"Anh lại không đến công ty sao?" Dương Hồng Quyên hỏi.

"Ừm." Viên Phi liền ngẩng mặt lên, đứng dậy tiến đến trước mặt cô, hỏi cô có muốn ăn uống gì hay đi lại nhẹ nhàng không.

Dương Hồng Quyên không đáp lời mà nói: "Anh cứ không đi làm thế này mãi có được không?"

Viên Phi cười: "Ổn cả mà, lợi nhuận công ty tăng lên đáng kể so với kỳ trước đấy."

Dương Hồng Quyên thấy lòng nhẹ nhõm. Có Viên Phi ở bên trong thời gian ở cữ, cô tất nhiên yên tâm hơn nhiều.

"Đô Đô với Đậu Đậu đâu rồi hả anh?" Dương Hồng Quyên lại hỏi.

Dương Hồng Quyên đặt tên thân mật cho một trai một gái của cô và Viên Phi: bé anh là Đậu Đậu, bé em là Đô Đô. Tuy nhiên, Viên Phi bảo tên khai sinh thì anh cần nghiên cứu kỹ thêm.

"Ngủ rồi." Viên Phi nói. Anh đỡ Dương Hồng Quyên xuống giường, đi bộ nhẹ nhàng trong phòng.

"Ở cữ nhiều thứ không được làm, đúng là chịu không nổi." Dương Hồng Quyên than thở.

Viên Phi cười nói: "Cố gắng chút nữa, bốn mươi ngày trôi qua nhanh lắm. Phụ nữ sinh con là việc tốn sức lớn, nhiệm vụ chính của em bây giờ là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt. Anh sẽ cố gắng ở bên em vượt qua giai đoạn này."

Có anh ở đây, quả thực hơn mọi thứ. Dương Hồng Quyên thấy chỉ cần nhìn anh thôi là lòng đã vui vẻ rồi.

Bốn mươi ngày cuối cùng cũng qua đi, nhưng Dương Hồng Quyên vẫn ngủ nhiều hơn bình thường.

Hôm đó, Dương Hồng Quyên thức giấc, cô kéo chăn mỏng xuống giường, mở cửa phòng ngủ ra ngoài, rồi đi qua hành lang đến chỗ cầu thang. Cô một tay vịn vịn lan can, nhô đầu qua lan can nhìn xuống dưới, khóe môi cô bất giác cong lên.

Ngay lúc đó, Viên Phi đang ngồi ở ghế sofa phòng khách, một tay ôm em bé, tay kia cầm bình sữa cho bú. Anh hơi cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng, trông rất chăm chú. Tuy nhiên, tư thế bế bé của anh có vẻ hơi cứng, nhìn khá buồn cười. Dương Hồng Quyên không nói gì, chỉ đứng ở đầu cầu thang, tay vịn lan can nhìn xuống. Người đàn ông cho con bú bỗng toát lên vẻ làm cha, rất khác so với anh thường ngày, nhưng dáng vẻ đó cũng thật cuốn hút, khiến người ta chẳng thể rời mắt, nảy sinh tình cảm yêu mến.

Tiếng khóc lớn của em bé phá tan sự tĩnh lặng. Dương Hồng Quyên ngẩng đầu, dì giúp việc mà Viên Phi thuê về để phụ chăm sóc trẻ sơ sinh cũng đang bế một bé, đi về phía Viên Phi. Em bé trong vòng tay người kia mặc đồ màu hồng phấn nhạt, còn em bé trong vòng tay Viên Phi mặc đồ màu trắng.

Dương Hồng Quyên chưa kịp phản ứng thì Viên Phi đã cau mày, ngẩng đầu hỏi: "Con bé cũng dậy rồi sao?"

"Vâng, dậy rồi, vừa mở mắt là đòi ăn ngay ạ." Dì giúp việc cười đáp.

Viên Phi nói: "Mau bế bé ra ngoài, bảo dì Nghiêm pha sữa, tôi cho bé này bú xong sẽ đến lượt bé kia, đừng làm phiền Quyên Quyên nhé."

Bình thường có dì giúp việc và dì Nghiêm cho em bé bú sữa, nhưng lần này có vẻ Viên Phi muốn tự tay làm hết.

Dì giúp việc liền đáp: "Bà Nghiêm đi pha sữa rồi, tôi bế bé ra ngay đây."

Dương Hồng Quyên khẽ ho một tiếng. Viên Phi quay đầu, nhìn lên lầu, thấy Dương Hồng Quyên đã tỉnh, liền quay lại trừng mắt nhìn đứa bé đang khóc trong lòng dì giúp việc, trừng mắt bảo rằng: "Thấy chưa! Làm mẹ con tỉnh rồi đó!"

"Em tỉnh lâu rồi mà." Dương Hồng Quyên nhếch môi. Cô lại nhìn dì giúp việc, nói: "Đưa bé cho con đi ạ." Vừa nói cô vừa bước xuống từng bậc thang.

Dì giúp việc bế em bé đi về phía Dương Hồng Quyên.

Dương Hồng Quyên xuống đến nơi, vừa vặn đón lấy em bé mà cô y tá đưa qua. Cô cúi đầu nhìn em bé đang khóc, vừa khẽ dỗ dành, vừa bước về phía Viên Phi. Nhưng tiếng khóc của em bé vẫn không ngừng, lại còn ngày càng lớn hơn, cô dỗ thế nào cũng vô ích.

"Tiếng này đúng là chói tai… Chẳng giống nết con gái chút nào." Dương Hồng Quyên bất lực nói. Lúc này cô cũng đã đến trước mặt Viên Phi.

Viên Phi ngẩng đầu nhìn Dương Hồng Quyên cười một tiếng: "Hồi nhỏ anh đâu có như vậy, chắc tiểu nha đầu này giống em hết rồi."

Dương Hồng Quyên khẽ "ồ ồ ồ" dỗ dành, liếc nhìn Viên Phi một cái, nói: "Hồi nhỏ em cũng đâu có như vậy. Vậy thì không biết giống ai."

Dương Hồng Quyên bị tiếng khóc của đứa bé làm cho bất lực. Dì Nghiêm cầm bình sữa đến. Dương Hồng Quyên đưa tay đón lấy bình sữa, đặt núm v* vào miệng đứa bé. Thằng bé ngậm chặt núm v* ngay lập tức, tiếng khóc đinh tai nhức óc lúc nãy chợt im bặt, rồi m. út chùn ch. ụt. Dương Hồng Quyên liền cười tươi. Cô đi đến ngồi cạnh Viên Phi để cho con bú.

Đứa bé trong lòng Viên Phi đã bú xong, nhắm nghiền hai mắt và ngủ thiếp đi. Anh ra hiệu cho dì Nghiêm bế đứa bé xuống, rồi nói với Dương Hồng Quyên: "Để anh cho bú."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!