Giang Thận vừa mới dứt lời, ông chủ đứng đằng trước còn chưa kịp mở miệng, đám người theo sau ông ta đã bắt đầu ra mặt bênh vực:
"Anh là ai? Sao dám nói chuyện với tổng giám đốc Hầu như vậy?"
Tổng giám đốc Hầu này không nổi tiếng như Trần Bách Thái khi trước, mà bản thân ông ta cũng chưa đưa danh thiếp cho bất kỳ kẻ nào, nhưng người đi bên cạnh ông ta gọi ông ta là tổng giám đốc Hầu cho nên Giang Thận cũng đu theo:
"Tổng giám đốc Hầu, ông có vấn đề gì với lời tôi vừa nói sao?"
Trước đây anh ấy cũng từng thực hiện dự án mở rộng kiểu này, nếu không thảo luận trước với các ông chủ, đến khi bắt đầu mở rộng sẽ gặp rất nhiều cản trở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng dường như vị tổng giám đốc Hầu này lại chẳng để chuyện ấy trong lòng, thậm chí ông ta còn nhìn Giang Thận bằng ánh mắt khinh thường:
"Các cậu đồng ý thì sao? Mà không đồng ý thì sao? Mở rộng chợ đêm Bắc Môn là chuyện như ván đã đóng thuyền rồi."
Giang Thận khẽ cười một tiếng, anh ấy nhìn thẳng ông ta:
"Có lẽ đây là lần đầu tiên tổng giám đốc Hầu phụ trách dự án mở rộng kiểu này nhỉ? Hay là ông thử tìm hiểu kỹ lại trước đi rồi hẵng tới?"
"Cậu chỉ là một kẻ bán Dilao, cậu thì biết cái gì? Còn dám đứng đây dạy tổng giám đốc Hầu nên làm việc thế nào ư?" Người đi bên cạnh tổng giám đốc Hầu tiến lên vài bước, mở miệng nói.
Lăng Sấm và Điền Miêu Miêu sợ bọn họ sẽ xuống tay với Giang Thận nên vội lao tới, chị Trương cũng kéo Lương Tinh Tinh sang một bên vì sợ mấy người này sẽ đánh lây sang cả cô bé.
Những vị khách có mặt trong chợ đêm thi nhau nhìn về phía này, họ cũng không còn tâm trạng ăn nữa. Anh Phan và Tôn Húc Xuyên cũng chạy tới, đứng chắn trước mặt đám người của tổng giám đốc Hầu.
Mới giây trước, đám cấp dưới đi theo tổng giám đốc Hầu còn tỏ vẻ kiêu căng ngạo nghễ, giờ thấy nhiều người như vậy họ cũng biết kiềm chế hơn chút. Đặc biệt là khi thấy một ông anh có hình xăm trên cánh tay, bọn họ vội lùi về sau một bước, nói:
"Các người tính làm gì? Định đánh người hay sao?"
"Rốt cuộc ai mới là kẻ muốn đánh người đây?" Tôn Húc Xuyên nhìn bọn họ, nói:
"Tôi đã quay lại chuyện vừa nãy rồi, các người đừng hòng ngậm máu phun người."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc nói những lời này, trên tay Tôn Húc Xuyên vẫn cầm chiếc điện thoại đang bật chế độ quay chụp. Đám người bên cạnh tổng giám đốc Hầu muốn cướp điện thoại của cậu ta, nhưng Tôn Húc Xuyên đã né sang một bên, động tác vô cùng linh hoạt:
"Làm gì vậy? Định cướp bóc à?"
Trong lúc bọn họ nói chuyện, lại có thêm một vài ông chủ sạp hàng trong chợ đêm chạy tới vây quanh bọn họ. Chỉ vài phút trước thôi, đoàn người của tổng giám đốc Hầu oai phong, ngông nghênh không ai bì nổi nay lại trông yếu thế đáng thương.
"Tôi cảnh cáo mấy người, đừng có chụp ảnh."
Tổng giám đốc Hầu vừa giơ tay che mặt vừa nói:
"Đám người các người đúng là chẳng ra cái mẹ gì, thảo nào chỉ có thể dựng quầy hàng ở đây để buôn bán."
"Ông nói vậy là có ý gì hả?"
Trước đó chị Trương vốn đã bất mãn với ông ta rồi, giờ nghe ông ta mở miệng nói những lời đó, chị ấy lại càng giận hơn, mở miệng nói:
"Chúng tôi bán hàng ở đây, chúng tôi tự kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình, không ăn trộm không cướp đoạt của ai. Nếu ông khinh thường nó thì đừng vác mặt tới đây nữa, dù sao cũng chẳng ai hoan nghênh ông tới đây."
Chị ấy vừa dứt lời, cảm xúc của những người khác cũng được đẩy lên cao trào, họ liên tục phụ hoạ chị Trương. Tổng giám đốc Hầu không nhịn nổi nữa, há miệng thét to hơn bọn họ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!