Lăng Sấm đang nhắn tin với Điền Miêu Miêu bỗng chốc nghẹn lời.
Sau khi anh và Điền Miêu Miêu kết bạn wechat dường như quả thực mỗi ngày đều gửi tin nhắn cho nhau... nên người dì Điền nói kia thực sự là anh à?
Điền Miêu Miêu:
Có phải mẹ tôi lại thêm mắm thêm muối nói gì với anh không!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khóe miệng Lăng Sấm hiện lên độ cong, trả lời cô: Dì ấy nói cô lén lén lút lút, còn cười ngây ngô với điện thoại di động.
Điền Miêu Miêu: ... Tôi nào có cười ngây ngô chứ!! Đều là bà ấy tượng tượng ra thôi! Anh đừng tin bà ấy!
Lăng Sấm: Cho nên cô thực sự lén lén lút lút?
Điền Miêu Miêu: Tôi chỉ sợ bà ấy nghĩ bậy nên mới tránh bà ấy, kết quả bà ấy càng nghĩ nhiều hơn!
Lần này Lăng Sấm bật cười.
Điền Miêu Miêu nhìn thấy anh gửi tới meme cười to, đầu tiên là cảm thán không ngờ anh cũng biết dùng meme, sau đó mới đổi đề tài: Hôm nay anh không cần chuẩn bị mở sạp ư?
Lăng Sấm: Ngày hôm nay có mưa, không mở sạp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điền Miêu Miêu liếc nhìn ngoài cửa sổ, thời tiết còn u ám hơn hồi nãy nữa, cơn mưa này chắc sắp tới rồi.
Lăng Sấm: Vừa lúc nhân cơ hội này rửa sạch máy hút khói dầu.
Điền Miêu Miêu: Ờ ờ, tôi cũng dùng cái này, còn chưa rửa nữa, có dễ rửa không vậy?
Lăng Sấm: Ừm, dễ lắm.
Hai người lại tán gẫu vài câu, Điền Miêu Miêu không quấy rầy anh nữa, dự định suy nghĩ việc kêu thêm người trợ giúp của mình. Suy nghĩ đến việc mỗi ngày dẹp quầy đều đã rất khuya nên cô quyết định tìm một người ở gần công viên Tinh Quang, như vậy sẽ tiện hơn.
Cô soạn một tin tức thông báo tuyển dụng rồi gửi vào trong nhóm chat đồ nướng của mình, hy vọng hàng xóm có người thích hợp sẽ đề cử cho cô.
Ban đầu cô còn lo lắng việc tuyển người không được thuận lợi, không nghĩ tới đã có đồng nghiệp ở khách sạn trước kia nhắn tin riêng với cô ngay lập tức.
Chúc Tinh: Chị Miêu Miêu, chị muốn tuyển người ạ?
Em có thể đi giúp ngươi ạ!
Chúc Tinh học nghề ở bếp sau của khách sạn, vốn dĩ không mấy khi gặp mặt Điền Miêu Miêu nhưng hai người đều ở khu này, thi thoảng còn có thể chạm mặt lúc ở trên tàu điện ngầm, thường xuyên qua lại nên dần dà cũng quen thuộc.
Sau khi Điền Miêu Miêu bày sạp ở chợ đêm Bắc Môn, tuy là cô ấy còn chưa tới ăn nhưng vẫn vào trong nhóm chat của cô ngay từ đầu.
Điền Miêu Miêu:
Tinh Tinh, cô vẫn chưa tìm được làm việc sao?
Chúc Tinh: Chưa ạ, công việc bây giờ cũng không dễ tìm cho lắm [khóc]
Điền Miêu Miêu: Vậy cô có thể tới chỗ của chị thử xem, nhưng sạp đồ nướng rất mệt mỏi, thời gian dẹp quầy cũng tương đối trễ.
Chúc Tinh: Không sao em không sợ khổ cực!
Hơn nữa em cũng ở gần đấy, khuya về nhà cũng thuận tiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!