Chương 16: (Vô Đề)

Điền Miêu Miêu gửi tin nhắn ở trong nhóm chat xong, lại chuyển qua nhóm chat đồ nướng của mình giải thích mấy câu, rốt cục để điện thoại di động xuống thở phào một hơi.

Rốt cuộc là ai truyền chuyện này đi một cách kỳ quặc như thế chứ!

Lời đồn đúng thật là đáng sợ!

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Giải thích rõ rồi à?"

Lăng Sấm ngồi ở bên cạnh nhìn cô.

Ừ. Điền Miêu Miêu gật đầu, thấy anh vẫn cầm cái muỗng đang ăn não nướng, lập tức mở miệng nói:

"Anh giúp tôi thử mùi vị là được rồi, không cần miễn cưỡng."

Vẫn ổn. Lăng Sấm lại cúi đầu nếm thử não nướng trong muỗng:

"So với tưởng tượng của tôi thì ngon hơn nhiều."

Điền Miêu Miêu nghe anh nói như vậy, khóe miệng không nhịn được mà cong lên:

"Có phải chỉ cần vượt qua giới hạn trong lòng thì sẽ phát hiện mình sẽ thích nó không?"

Lăng Sấm cong môi không nói chuyện, Điền Miêu Miêu ở bên cạnh nhắc nhở anh:

"Nhưng ăn nhiều não vẫn sẽ cảm thấy ngấy, anh để thừa lại một ít cũng chẳng sao."

Ừ. Cuối cùng Lăng Sấm để thừa lại gần một nửa ở trong bát làm bằng giấy bạc, cầm lấy nước mà Điền Miêu Miêu vừa rót cho anh uống một ngụm.

Điền Miêu Miêu ngước mắt lên liếc nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường rồi nói với Lăng Sấm:

"Đã giờ này rồi, anh còn kịp mở sạp vào buổi tối không?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Không sao, muộn một chút cũng không hề gì."

Có điều đúng thật là anh phải đi rồi. Lăng Sấm đứng dậy khỏi ghế, nói với Điền Miêu Miêu:

"Nếu Điền Đậu Đậu đã không sao thì tôi đi trước đây, nếu như cô có gì cần giúp đỡ thì có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào, tôi cũng ở quanh chỗ này thôi."

"Được, cảm ơn ông chủ Lăng!"

Điền Miêu Miêu nói, như thể nhớ ra cái gì đó, cũng đứng lên theo:

"Anh chờ tôi một chút, tôi đi lấy ít đồ."

Lăng Sấm tò mò xoay người, nhìn cô vào phòng bếp, cầm mấy cái bánh ú từ trong tủ lạnh đi ra:

"Anh mang cái này về ăn đi, xem như là cảm ơn sự giúp đỡ hôm nay của anh."

Lăng Sấm nhận lấy bánh ú, nhìn cô cười:

"Còn chưa tới tết Đoan Ngọ mà đã ăn bánh ú rồi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!