"Phó Minh! Con đang làm cái trò gì thế hả? Tại sao lại chuyển hết cổ phần sang cho mẹ?!"
"Đây chẳng phải thứ mẹ luôn muốn sao?"
Anh khẽ nhướng mắt, ánh nhìn lạnh như băng:
"Nếu mẹ không cần, con có thể đưa hết cho anh trai."
Con điên rồi sao?!
Bà trợn mắt nhìn anh, gần như hét lên.
Ánh chiều tà len qua khe cửa, rọi vào phòng.
Nắng vàng không hề ấm áp chỉ khiến linh hồn tôi trở nên mờ nhạt gần như trong suốt.
Mèo Mun nhảy lên người tôi, xuyên qua, rồi lại nhảy vào lòng Phó Minh.
Anh xoa nhẹ đầu con mèo, ánh mắt ngày càng u ám.
"Chưa điên… nhưng chắc sắp rồi."
Người phụ nữ trước mặt anh đứng cứng đờ, nhìn anh chằm chằm:
"Rốt cuộc con muốn gì?"
Phó Minh nhẹ nhàng đặt mèo xuống đất.
Giọng anh rất thấp gần như lạnh như gió rít:
"Muốn g.i.ế. c người."
Ánh sáng cuối chân trời mang sắc đỏ máu.
Gương mặt anh tái nhợt như xác chết.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên:
Con đùa thôi.
Tôi không nghĩ anh đang đùa.
Khi anh đổ thức ăn cho Mèo Mun, nó khẽ cắn lấy tay áo anh, bị anh nhẹ nhàng đẩy ra.
Sức của một con mèo nhỏ quá yếu.
Mà tôi... đến sức lực như mèo con cũng chẳng còn chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời khỏi nhà.
Tôi chỉ có thể đi theo anh.
Không thể làm gì cả.
Và đúng như tôi đoán anh đi tìm Ngô Chương.
Dù đã có địa chỉ do thám tử tư cung cấp, nơi bọn họ lẩn trốn vẫn rất khó tìm.
Phó Minh thuê một chiếc xe jeep cũ kỹ, lái sâu vào khu rừng ven biển.
Sóng vỗ mạnh vào vách đá dựng đứng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!