Chương 8: (Vô Đề)

Ánh mắt tôi nhanh chóng lướt tới chiếc điện thoại đặt trên bàn cố gắng chuyển hướng cuộc trò chuyện.

Mày muốn gì?

"Chị là chị tao mà, cho chút tiền tiêu vặt cũng không được à?"

Mày muốn bao nhiêu?

"Cho trước năm ngàn đi."

"Tao không có tiền mặt. Đưa số tài khoản đây, tao chuyển. Rồi mày lập tức biến khỏi đây."

Vừa nói, tôi vừa từ từ bước đến bàn, cầm lấy điện thoại.

Nhưng giây tiếp theo…

Tóc tôi bị hắn túm mạnh từ phía sau, kéo giật ngược lại.

Động tác của hắn rất tàn bạo.

Tôi chưa kịp phản ứng, cả người đã bị kéo ngã xuống đất.

Hắn nghiến răng, gằn từng chữ:

"Đừng tưởng tao không biết mày định báo công an?"

Cơn ù tai ùa đến trong vài giây ngắn ngủi.

Tôi trợn to mắt cơn đau dữ dội khiến tôi không thể thốt ra lời.

Gáy tôi va thẳng vào cạnh bàn đá cẩm thạch.

Tôi cố gắng chớp mắt… rồi một mảnh đen ngòm phủ lấy ý thức.

Khi tôi mở mắt trở lại, âm thanh đầu tiên tôi nghe thấy là tiếng Ngô Chương gọi điện cho mẹ.

Giọng hắn khác hẳn ban nãy hoảng loạn, run rẩy, yếu đuối như một đứa trẻ phạm lỗi.

"Mẹ ơi… con… con hình như g.i.ế. c người rồi… con phải làm sao đây… con không muốn ngồi tù…"

Con không cố ý…

"Con đang ở nhà chị… chị ấy chảy nhiều m.á. u lắm…"

Chắc mẹ tôi đã nhiều năm rồi không nghe bất kỳ tin tức gì về tôi.

Và lần đầu tiên bà nghe lại… là trong cú điện thoại, khi đứa con trai mà bà hết lòng cưng chiều… đã vô tình g.i.ế. c c.h.ế. t con gái lớn của bà.

Tôi không biết lúc đó bà cảm thấy gì.

Nhưng cuối cùng…

Bà vẫn lựa chọn che giấu cho con trai mình.

Hiện trường đã được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Phó Minh ôm mèo trong tay, đứng sững tại chỗ.

Mèo Mun bắt đầu giãy giụa, để lại trên tay anh những vết cào mờ đỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!