Anh khẽ nhếch môi:
"Mẹ có tất cả mọi thứ…"
Anh dừng lại một chút.
Giọng nói lạnh như sương đêm xuyên qua màn gió, dội thẳng vào linh hồn tôi.
"Còn con… chỉ muốn có cô ấy."
Một cơn đau nhói bỗng dội lên lồng ngực.
Tối đó, anh lại ngủ trong phòng tôi.
Anh nằm co người trên giường, mơ màng nói trong giấc ngủ:
"Hứa Nghênh… em bao giờ mới về…?"
"Căn nhà này… đã gần như không còn mùi của em nữa rồi…"
Mùi hương của tôi…
Thật ra, đã sớm tan biến khỏi thế giới này rồi.
Căn phòng ngủ rộng lớn chìm trong bóng tối.
Và thế giới này… đã không còn tôi.
Phó Minh chỉ ngủ ba tiếng. Trời vừa hửng sáng, anh lại rời nhà.
Vẫn là chiếc áo khoác dã chiến, balo leo núi đeo sau lưng.
Tôi biết anh lại đi tìm tôi.
Tôi cúi đầu nhìn Mèo Mun, khẽ thở dài:
"Mày thật vô dụng… Anh ta lại mất công thêm một ngày rồi."
Mèo Mun không hiểu chuyện, chỉ meo một tiếng, rồi ngậm cuộn len mang đến đặt trước mặt tôi.
Nhưng tôi không thể chơi cùng nó.
Mãi đến khuya, Phó Minh mới quay về.
Mục Hiên gửi cho anh một email đính kèm đoạn video trích xuất từ camera giám sát.
Trong video, có một người mặc áo khoác, kéo theo một chiếc vali giống hệt của tôi.
Chiếc khăn quàng cổ cashmere khéo léo che kín nửa khuôn mặt dưới.
Nhưng đôi mắt lộ ra dưới phần mái tóc rất giống tôi.
Không chỉ vậy dáng người, chiều cao, từng cử chỉ… đều giống đến rợn người.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, video cứ tua đi tua lại.
Phó Minh chăm chú nhìn đoạn ghi hình rất lâu, sau đó gọi điện cho Mục Hiên:
"Không phải cô ấy. Người trong video không phải Hứa Nghênh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!