Không đặt vé máy bay, không thuê khách sạn, không có bất kỳ giao dịch nào qua thẻ tín dụng.
Tuy hướng điều tra có sai lệch, nhưng tất cả manh mối… đều chỉ đến một kết cục không lành.
Sau khi cúp máy.
Phó Minh ngồi ngoài ban công, ánh mắt vô hồn, dõi theo màn đêm mịt mờ ngoài khung cửa.
Tôi không biết anh đang nghĩ gì.
Mãi đến khi Mèo Mun lại dụi dụi vào ống quần anh, anh mới khẽ giật mình tỉnh lại.
Anh cúi đầu nhìn con mèo đen nhỏ, giọng khàn đặc:
"Cô ấy chắc sẽ không nỡ bỏ mày lại đâu… cô ấy chắc chắn sẽ quay về."
Tối hôm đó, anh lại ngủ trong phòng tôi.
Giấc ngủ rất sâu, nhưng cũng rất bất an.
Tôi nghe thấy anh thì thầm trong đêm tối:
"Tôi không cần gì nữa… không cần gì cả…"
Phó Minh từng tranh giành vị trí thừa kế với người anh cùng cha khác mẹ.
Anh trai anh căm ghét anh đến tận xương tủy.
Phó Minh từng nói:
"Nếu thua, anh và mẹ sẽ phải lang thang ngoài đường."
Anh không còn đường lui, nên làm việc không từ thủ đoạn.
Trên đời này, gần như không có gì anh không dám lợi dụng.
Nhưng người tính toán như anh… có lẽ chỉ từng bị tôi lợi dụng.
Ánh sáng đầu tiên của buổi sớm hắt lên mí mắt anh.
Phó Minh bỗng mở bừng mắt.
Đôi mắt đỏ ngầu, lồng n.g.ự. c phập phồng, hơi thở dồn dập.
Anh vừa gặp ác mộng.
Là vì tôi sao?
Tiếng chuông điện thoại vang lên là Mục Hiên gọi.
Anh nhấc máy.
"Đã tìm thấy địa điểm định vị cuối cùng trên điện thoại của Hứa Nghênh. Nơi đó…"
Phó Minh nhắm mắt lại, giọng vẫn bình thản như thường:
Nơi đó làm sao?
"Gần đây vừa xảy ra hai vụ án mạng. Nạn nhân đều là phụ nữ trẻ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!