Chương 4: (Vô Đề)

Mẹ bị ông ta đánh, tiếng la hét vang khắp nhà, rồi dần dần nhỏ lại… nhỏ đến mức tôi bắt đầu sợ, sợ lần này sẽ có án mạng.

Tôi bước ra khỏi phòng, chặn lại cú đ.ấ. m đang giáng xuống người mẹ.

Ông ta dừng tay.

Rồi từng bước tiến về phía tôi.

Tôi tưởng ông sẽ đánh mình giống như những lần trước.

Nhưng không.

Ông ta vén vạt áo tôi lên, bàn tay đầy mùi rượu sờ vào eo tôi.

Cả người tôi cứng đờ. Một cơn ghê tởm lan từ sống lưng lan khắp thân thể.

Tôi dùng toàn bộ sức lực đẩy ông ta ra rồi lao thẳng ra khỏi nhà.

Tôi chạy rất xa, rất lâu, cho đến khi kiệt sức mới dừng lại.

Hai tay chống lên đầu gối, người khom xuống, tôi thở dốc như muốn gãy cả phổi rồi không nhịn được nữa, nôn ra từng ngụm đắng nghét.

Kể từ ngày hôm đó, tôi chưa bao giờ quay lại ngôi nhà đó.

Về sau, mẹ tôi có gọi điện cho tôi.

Bà nói:

"Doanh Doanh à, chú Vũ hôm đó chỉ là say rượu thôi… ổng nói là nhận nhầm người."

"Nếu khi đó con không ở nhà, mẹ đã bị đánh c.h.ế. t rồi…"

Mỗi lần cha dượng tỉnh rượu, ông ta lại quỳ xuống van xin, cầu xin được tha thứ.

Và mẹ tôi… luôn luôn tha thứ.

Ngay cả lần đó khi ông ta sàm sỡ tôi trước mặt bà bà cũng tha thứ.

Bà nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng cuối cùng, bà vẫn tha luôn phần của tôi.

Vì cái gì chứ?

Tôi cười lạnh:

"Cho dù ổng có đánh c.h.ế. t mẹ thật, mẹ cũng sẽ tha thứ thôi nhỉ?"

Đầu dây bên kia, mẹ tôi lập tức sụp đổ, chửi rủa tôi là đứa vong ân bội nghĩa, là con sói mắt trắng không biết điều.

Sau đó… tôi cắt đứt liên lạc với họ.

Tự mình sống, bươn chải với đủ thứ việc làm thêm, dựa vào học bổng và vay vốn sinh viên tôi chật vật bước vào đại học.

Thời đại học, tôi luôn bị bạn cùng phòng cô lập chỉ vì... quá nghèo.

Năm hai, có lần một bạn bị mất sợi dây chuyền, và người bị nghi ngờ đầu tiên là tôi.

Vài cô gái vây lấy tôi, giữ chặt tay, rồi lục soát người tôi ngay giữa ký túc xá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!