Tôi tò mò, lặng lẽ trôi tới trước mặt anh, nhìn theo ánh mắt anh mới phát hiện ra đó là một chiếc kẹp cà vạt.
Bất chợt, ký ức tràn về…
Hôm đó, tôi đến trung tâm thương mại để mua quà cho khách hàng và tình cờ gặp anh.
Anh đi cùng mẹ mình, bên cạnh là một cô gái trẻ cười nói rạng rỡ, trông rất hợp đôi.
Tôi không kìm được mà dừng lại ánh nhìn nơi anh.
Anh từng nói với tôi, gia đình đang sắp xếp cho anh một cuộc hôn nhân thương mại.
Anh sẽ cưới một người môn đăng hộ đối, giống như cha mẹ anh và có một cuộc sống tôn trọng nhau, không tình yêu, không nhiệt huyết, chỉ còn bổn phận.
Trước khi ánh mắt anh hướng sang phía tôi, tôi đã vội quay đi, chỉ tay vào chiếc kẹp cà vạt trong tủ kính, nói với nhân viên bán hàng:
"Làm ơn gói lại giúp tôi, cảm ơn."
Tối hôm đó, anh về rất muộn.
Vừa thay giày ở cửa, anh vừa hờ hững hỏi:
"Hôm nay em mua gì thế?"
"Chỉ là một chiếc kẹp cà vạt thôi."
Đâu rồi?
"Em tặng cho khách rồi."
Anh khẽ bật cười lạnh:
"Em biết hôm nay tôi mua gì không?"
Tôi thực sự không muốn biết.
Anh từng bước tiến đến gần, cúi thấp người nhìn tôi:
"Tôi vừa mua một chiếc vòng tay kim cương cho một cô gái tôi chỉ mới gặp một lần."
Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, tôi có thể ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ xen lẫn hương nước hoa ngọt dịu từ người anh.
Tôi hỏi anh:
"Anh định kết hôn sao? Là với cô ấy à?"
Có thể nghĩ như vậy
Anh cười nhạt:
"Là ai cũng không quan trọng."
Phải rồi, là ai cũng không quan trọng.
Dù sao… người đó sẽ không bao giờ là tôi.
Tôi đã biết trước ngày này sẽ đến.
Nhưng dù vậy, lòng n.g.ự. c tôi vẫn như bị kim châm, từng mũi đau âm ỉ dày đặc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!