Lần đầu anh gặp Mèo Mun, nó chỉ là một con mèo con hoang mới sinh, lông còn ướt.
Tôi cho nó uống chút sữa, từ đó nó cứ đi theo tôi mãi.
Khi đí tôi ngồi xổm xuống, đang định vuốt ve nó, thì giọng Phó Minh vang lên sau lưng:
Em đang làm gì vậy?
Tôi quay đầu lại nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi:
"Em nuôi nó được không?"
Giọng anh lạnh như băng nói:
Không được.
Phó Minh bị ám ảnh sạch sẽ, tuyệt đối không cho phép nuôi mèo hay chó trong nhà.
Tôi xoa đầu chú mèo nhỏ lông mềm mượt:
"Xin lỗi em nhé, chị không có quyền quyết định."
Có vẻ như nó cũng hiểu ý tôi. Nó meo một tiếng, rồi nhảy vào bụi cỏ bên cạnh.
Nửa đêm hôm đó, một tia sét lóe lên ngoài cửa sổ, chiếu sáng đôi mắt đen m.ô.n. g lung của Phó Minh.
Ngoài kia, có vẻ trời sắp mưa lớn.
Động tác môi anh hôn lên xương quai xanh tôi khựng lại:
"Hứa Nghênh, đừng mất tập trung."
Cánh tay anh chống xuống hai bên người tôi, hơi thở dồn dập, ánh mắt nhìn tôi đầy áp lực, rồi anh khẽ thở dài:
Đi đi.
Tôi ngẩn ra, không hiểu anh đang bảo tôi đi đâu.
"Nhanh đi trước khi anh đổi ý."
Nói rồi, anh xuống giường, bỏ lại tôi với câu nói chưa rõ nghĩa.
Tôi chỉ hoàn hồn khi nghe tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm.
Tôi vội mặc quần áo, cầm ô chạy xuống dưới lầu.
Gió mạnh gào thét, cành cây bị cuốn lắc lư dữ dội.
Cơn mưa trút xuống như trút, đập ướt cả mặt đất vốn còn khô ráo.
Tôi cúi người, đi khắp nơi dưới màn mưa để tìm con mèo nhỏ nhưng tìm mãi cũng không thấy.
Không biết từ lúc nào, Phó Minh đã cầm ô xuất hiện trước mặt tôi.
"Về thôi, không tìm thấy đâu."
Tôi nhìn anh qua màn mưa mờ mịt.
Anh nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!