Bà nhìn chằm chằm vào một góc nhà, rồi bật cười khanh khách, không rõ vì điều gì.
Cha dượng nổi điên, túm lấy cổ áo bà, vung tay tát một cái nảy lửa.
"Mày còn cười được à? Nếu không phải đứa con gái xui xẻo của mày bị đẩy một cái đã chết, tụi tao đâu phải sống khổ thế này?!"
Cạnh bên, Ngô Chương đang ngồi ăn cơm như không có gì xảy ra.
Dửng dưng. Vô cảm. Như thể đây là thói quen.
Mẹ tôi la hét vì đau đớn, nhưng thằng con trai bà nuôi nấng từ bé, nâng như trứng, thậm chí không thèm nhấc tay kéo bà một cái.
Cha dượng lại đá thêm vài cú rồi mới mệt mỏi ngồi xuống bàn, mở chai rượu, tu ừng ực như nước lọc.
Mẹ tôi loạng choạng đứng dậy, lảo đảo đến gần bếp.
Bà lặng lẽ giấu một con d.a. o làm bếp hoen gỉ sau lưng.
Giọng bà nhỏ như gió thoảng:
"Doanh Doanh không còn nữa rồi… tôi không còn con gái…"
Gương mặt bà ấy… tôi không phân biệt được là đang cười hay đang khóc.
Khi cha dượng vừa đặt chai rượu xuống, lao đến lần nữa bà cầm d.a. o đ.â. m thẳng vào bụng ông ta.
Sau đó… rút d.a. o ra, đ.â. m thêm một nhát.
Người đàn ông đã nắm quyền đánh đập bà suốt nửa đời người, cuối cùng gục xuống ngay trước mặt bà.
Khóe mắt bà vấy máu, ánh nhìn loang đỏ như ánh hoàng hôn đẫm máu.
Bà chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Ngô Chương.
Ánh mắt bà… lạnh đi từng tấc.
Ngô Chương bắt đầu run lẩy bẩy.
"Mẹ… mẹ g.i.ế. c người rồi… mẹ g.i.ế. c ba rồi…"
Bà cười nhạt:
"Con chẳng phải cũng g.i.ế. c người sao?"
"Con g.i.ế. c chị con mà!"
Ngô Chương chưa kịp chạy xa, đã bị một nhát c.h.é. m xé rách lưng.
Cảnh vật trước mắt hắn đỏ lòm trong làn sương máu, tất cả đều nhòe nhoẹt, méo mó.
Tôi nghe thấy mẹ tôi chất vấn hắn, giọng khản đặc:
"Khi cha con đánh mẹ, sao con không mở miệng lấy một lần?"
"Mẹ đối xử với con tốt như thế, sao con lại hóa thành thứ sói mắt trắng thế hả?"
"Chị con luôn biết bảo vệ mẹ, chị ấy tốt như vậy… Là con g.i.ế. c nó!"
Bà cứ lặp đi lặp lại:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!