Chương 1: (Vô Đề)

Ngày Phó Minh trở về, tôi đang lơ lửng giữa không trung. Anh ta không nhìn thấy tôi.

Nhưng Mèo Mun thì thấy.

Nó kêu meo meo hai tiếng về phía anh ta.

Tôi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Mèo Mun bắt đầu đi vòng quanh tôi.

Phó Minh chẳng để ý đến hành vi kỳ lạ của con mèo, chỉ lặng lẽ đặt va

-li xuống rồi bước thẳng vào phòng ngủ.

Anh mở tủ quần áo của tôi, phát hiện mấy bộ đồ tôi hay mặc và chiếc va

-li thường dùng đã biến mất.

"Hứa Nghênh, em thực sự đi rồi sao…"

Tôi cố gắng nhớ lại, hình như lúc anh đi công tác, tôi đã thu dọn hành lý, chuẩn bị rời đi.

Nhưng... trước khi kịp đi, tôi đã bị giết.

Anh khẽ thì thầm:

"Em thật sự giận anh đến thế sao?"

Tôi ngẩn người. Nghĩ mãi cũng không nhớ nổi rốt cuộc mình đã giận điều gì.

Lúc này, Mèo Mun nhảy lên giường.

Nó kêu hai tiếng với Phó Minh, rồi giơ móng cào cào ga giường.

Phó Minh khẽ cau mày, túm lấy da gáy nó rồi ném ra ngoài phòng.

Đợi đã…

Tôi mở miệng, cố gắng phát ra âm thanh.

Nhưng anh không nghe thấy gì.

Vừa rồi, có phải Mèo Mun đang muốn nói với anh rằng... tôi ở ngay dưới tấm nệm?

Tôi đang nằm cuộn tròn trong ngăn chứa đồ dưới gầm giường.

Vết m.á. u sau đầu bị tóc đen dài che lấp.

Nhìn qua cứ như tôi chỉ đang ngủ.

Thi thể được bọc kín nhiều lớp màng bọc thực phẩm.

Giữa mỗi lớp là than hoạt tính, rồi rải thêm cát vệ sinh cho mèo để lấp đầy các khe hở — hoàn toàn không có chút mùi nào thoát ra.

Nếu không phải tình cờ lật nệm lên để tìm đồ, thì trong thời gian ngắn, chắc chắn không ai phát hiện ra tôi cả.

Tôi đang nghĩ làm thế nào để Phó Minh phát hiện ra xác của mình.

Giây tiếp theo, anh ta… trực tiếp nằm lên giường tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!