Thiếu niên mặc áo thun màu đen, bên dưới cũng là quần thể thao đen, vài sợi tóc hơi loạn trên trán. Đã gần tháng 11, Chúc Tinh Dao mang chiếc áo len dày, khuôn mặt trắng nõn vùi vào trong cổ áo ấm áp, còn cậu ngay cả áo khoác cũng chưa mặc, cả người thon gầy cứng cáp, nhẹ nhàng đứng trước mặt cô.
Cậu không nói lời nào mà cầm lấy tờ rơi cô đưa qua, cúi đầu nhìn cô: "Sao cậu lại phát tờ rơi ở đây?"
Chúc Tinh Dao ngơ ngác nhìn cậu.
Lâm Giai Ngữ không có nói cho cô biết Giang Đồ sẽ đến đây! Cô ấy nói đêm nay nhất định phải cố gắng kéo Giang Đồ đi mua mắt kính, mắt thấy đã hơn 6 giờ, cửa hàng mắt kính trễ nhất đến 10 giờ sẽ đóng cửa, chờ cô ấy phát xong đơn quảng cáo trở về thì có lẽ đã 9 giờ, chắc chắn là không kịp.
Chúc Tinh Dao vì để cảm ơn và muốn cho cô ấy có thể về nhà sớm nên mới chủ động giúp đỡ phát tờ rơi. Cô quay đầu nhìn về phía Lâm Giai Ngữ đứng ở cách đó không xa, Lâm Giai Ngữ đưa lưng về phía bọn họ, căn bản không chú ý Giang Đồ đã tới rồi.
Cô ôm một tia hi vọng, hỏi cậu: "Cậu…… vừa mới đi ngang qua à?"
"Không phải."
Giang Đồ khẽ nhíu mày, cúi đầu trầm mặc nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt cậu đen nhánh như hồ nước sâu thẳm, nhìn không ra tâm tình, duy nhất có thể cảm nhận được là – cậu không vui, không vui mừng chút nào.
Chúc Tinh Dao đại khái biết tại sao cậu lại không vui, cô ngẩng mặt lên, có chút bất an cắn môi.
Giang Đồ đột nhiên nhận ra giọng điệu của mình quá lạnh lùng, lẳng lặng nhìn sang chỗ khác, đón lấy xấp tờ rơi trong tay cô, thấp giọng dặn dò: "Ở đây đợi tớ."
"Ừm." Cô trả lời, quay người nhìn về phía cậu.
Giang Đồ quay lưng về phía cô, sải bước tới gần Lâm Giai Ngữ, từ phía sau đem xấp tờ rơi kia nhét vào trong ngực cô ấy, giọng điệu lạnh lùng: "Sao cậu lại để cho cậu ấy giúp cậu phát tờ rơi hả? Công việc của mình nên tự mình làm thì hơn."
Lâm Giai Ngữ giật mình, ngẩng đầu nhìn cậu: "Sao cậu lại tới đây?" Cách đây vài phút, ngay khi cô nói xong "Tớ gặp cậu ấy khi đang phát tờ rơi ở gần quảng trường", cậu đã cúp máy, cô nghĩ cậu đang bận ở quán cà phê …
Lâm Giai Ngữ hỏi xong câu kia, nhớ tới vấn đề vừa rồi, nói: "Tớ không nhờ cậu ấy giúp, tớ chỉ nói đêm nay sẽ kéo cậu đi mua mắt kính, cậu ấy liền chủ động giúp tớ." Cô từ nhỏ đã biết tính cách Giang Đồ không tính là quá tốt, cũng không quá quan tâm, liền thuyết phục vài câu: "Mắt kính của cậu nếu là do cậu ấy giẫm hỏng, để cho cậu ấy đền bù đi, tớ thấy cậu ấy vô cùng nhẫn nại muốn kéo cậu đi thay mắt kính, dù sao thì mọi người trong trường đều biết gia cảnh cậu khó khăn mà…"
Giang Đồ mặt không chút thay đổi xoay người bỏ lại một câu: "Tớ đi trước."
Lâm Giai Ngữ quay đầu lại gọi cậu một tiếng, Giang Đồ không để ý, cậu ngẩng đầu nhìn Chúc Tinh Dao vẫn đứng tại chỗ, dường như thật sự đang chờ cậu, trong lòng cậu có chút dao động, bước chân tăng tốc, đứng trước mặt cô.
Chúc Tinh Dao cao 165 cm, kém cậu hơn mười cm, cô ngẩng mặt, an tĩnh mà nhìn cậu, giống như đang đợi cậu lên tiếng.
Giang Đồ nhìn chằm chằm cô, giọng nói tựa hồ mang theo một chút bất đắc dĩ cùng thỏa hiệp: "Đi thôi."
Cậu xoay người đi về phía đầu phố, bước đi rất lớn, Chúc Tinh Dao sửng sốt trong chốc lát, vội vàng đuổi kịp: "Đi đâu cơ?"
Thiếu niên đột nhiên ngừng lại, mũi chân của cô giẫm lên gót chân cậu, suýt chút nữa đầu đụng phải lưng cậu, cô vội vàng lui về đằng sau. Giang Đồ hơi nghiêng người, cúi đầu nhìn cô, "Đi thử mắt kính, không phải cậu muốn đền bù cho tớ sao?"
Chúc Tinh Dao trong lòng vui mừng, lại cảm thấy có gì đó không ổn, cô liếc nhìn về phía Lâm Giai Ngữ: "Cậu ấy thì sao? Không đợi cậu ấy đi cùng sao?"?"
Giang Đồ đi phía trước: "Không cần."
Chúc Tinh Dao do dự một chút, chạy theo hỏi: "Nhưng mà, cậu đi cùng tớ như vậy, cậu ấy sẽ không hiểu lầm gì chứ?"
Lâm Giai Ngữ quá hào phóng? Hay là rất tin tưởng đối với Giang Đồ?
"Hiểu lầm……"
Chưa kịp nói ra từ "cái gì", Giang Đồ đột nhiên dừng lại, Chúc Tinh Dao đột nhiên không kịp phòng bị, lần này thật sự đụng phải lưng cậu, trên lưng thiếu niên đều là xương cốt cứng cáp, cô đâm vào cảm thấy choáng váng hoa mắt, cả đôi mắt ngập trong sương mù.
Sắc mặt Giang Đồ khẽ biến đổi, vội hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Chúc Tinh Dao bụm cái trán, xoa xoa cho giảm đau, lẩm bẩm: "Không sao, nhưng cậu đi đường sao lại lúc nhanh lúc chậm vậy……"
Cậu nhìn vành mắt ửng đỏ của cô, im lặng vài giây rồi quay về phía trước, "Không có chuyện gì là tốt, khỏi cần quan tâm Lâm Giai Ngữ, đi thôi."
Chúc Tinh Dao bĩu môi, phát hiện bước chân của cậu đã chậm lại, tâm tình lúc này mới tốt lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!