Chương 47: (Vô Đề)

Tám giờ tối ngày 12 tháng 8 năm 2017, tại sân bay quốc tế Giang Thành, Lâm Giai Ngữ và Giang Lộ đứng chờ bên ngoài, Lâm Giai Ngữ cẩn thận nhìn chăm chú người đến người đi ở lối ra, Giang Lộ đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, tư thế đứng bất cần, cánh tay đặt lên trên vai Lâm Giai Ngữ cúi đầu xem trận đấu được phát sóng trực tiếp, thuận miệng hỏi: "Anh trai em vẫn chưa đi ra à?"

"Chưa."

"Chậm chạp quá."

Lâm Giai Ngữ không hài lòng việc cậu ra ngoài đều dán mắt vào xem điện thoại di động, cô dịch sang bên cạnh: "Đừng khoác lên vai chị, chị chẳng phải là cái giá đỡ điện thoại."

Giang Lộ mất đi giá đỡ điện thoại, thở dài: "Chiều cao của chị thích hợp đó mà."

Lâm Giai Ngữ cao 1m62, cũng không tính là thấp, nhưng vóc dáng hai anh em nhà họ Giang đều cao hơn 1m85, cô lườm cậu một cái, vừa quay đầu lập tức nhìn thấy một người đàn ông vô cùng nổi bật lẫn trong đoàn người.

Cô vội vàng nhón chân lên, dùng sức vẫy tay: "Ở đây!"

Giang Lộ dường như lúc này mới ngẩng đầu nhìn qua, cậu chậc một tiếng: "Em suýt chút nữa là không nhận ra anh trai của em rồi, chị nói thử coi anh ấy ngày thường cũng không chụp bức ảnh nào, cũng chẳng đăng cái gì trên vòng bạn bè cả."

Giang Đồ cầm theo hành lý đi về phía lối ra, anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám và quần tây đen, trên sống mũi có một cặp kính gọng vàng, anh nhìn thoáng qua bọn họ một cái, bước tới. Dáng người anh cao chân dài nên đi rất nhanh, trên người đã cởi bỏ kiểu quái gở lầm lì không cho người lạ đến gần, nhưng tính cách này rất khó thay đổi, đường nét hết sức lạnh lùng cứng rắn, ánh mắt trầm tĩnh, thoạt nhìn cũng không phải là một người dễ dàng sống chung.

Dù vậy, điều đó không ngăn cản được những người qua đường ngoái lại nhìn anh.

Lâm Giai Ngữ bỗng nhiên khịt mũi, có chút xúc động, cô đã hai ba năm chưa gặp lại Giang Đồ.

Giang Lộ quay đầu nhìn cô, không nói nên lời: "Có phải người viết tiểu thuyết hay đa sầu đa cảm như vậy à? Chị đừng khóc mà."

Hai năm trước Lâm Giai Ngữ bỏ công việc ổn định ở Thâm Quyến, chạy về Giang Thành, làm tổ trong nhà bắt đầu sự nghiệp viết tiểu thuyết, cô phớt lờ Giang Lộ, tên nhóc này thì biết cái gì? Cả ngày cũng chỉ biết huấn luyện, đánh giải, xem trực tiếp.

Đôi mắt cô ửng đỏ, Giang Đồ đi tới trước mặt bọn họ, cúi đầu nhìn Lâm Giai Ngữ: "Chẳng phải tôi đã nói không cần tới đón tôi rồi sao?"

Giọng anh vẫn luôn trầm thấp lạnh lùng như trước, mang theo một chút từ tính, có thể nghe thấy hôm nay tâm tình anh rất tốt, ít nhất giọng điệu hết sức ôn hòa. Lâm Giai Ngữ đỏ mắt cười: "Dĩ nhiên phải đến chứ, chúng tôi không đến thì còn ai đến nữa!"

Giang Lộ cất điện thoại di động, giang rộng hai tay như muốn anh em ôm nhau một cái.

Giang Đồ liếc mắt nhìn cậu, vỗ vỗ bã vai cậu rồi đi vòng qua cậu, lãnh đạm nói: "Đi thôi, hai người gọi xe taxi tới đây à?" Anh nhớ Giang Lộ vẫn chưa có thời gian đi thi bằng lái xe, Lâm Giai Ngữ cũng không có.

Giang Lộ: "…."

Cậu quay đầu nói với Lâm Giai Ngữ: "Thật là vô tình."

Lâm Giai Ngữ nhếch môi cười, chạy lên đuổi theo Giang Đồ: "Mình lái xe tới, mình vừa mới mua xe."

Giang Đồ dừng lại, quay đầu nhìn cô: "Cậu biết lái xe sao?"

Lâm Giai Ngữ bĩu môi: "Tháng trước mình có đăng bằng lái xe trên vòng bạn bè mà, cậu cũng chẳng để ý đến một chút nào."

"Người đăng kí thi ba lần mới đậu thì đừng có mà khoe khoang." Giang Độ đuổi kịp vô tình vạch trần hiện thực, giống như năm đó Lâm Giai Ngữ không nể tình nói cho cậu biết rời khỏi ngõ Hà Tây, sẽ không còn quán net đen nào tiếp nhận cậu.

"Em im lặng mau." Lâm Giai Ngữ thở dài, nhỏ giọng thầm thì. "Khi còn nhỏ nói chuyện êm tai như vậy, làm sao lớn lên nói lời cay độc thế chứ."

Sau khi Wechat ra mắt vào năm 2011, người dùng càng ngày càng nhiều, vòng bạn bè biến thành một kiểu xã giao ngầm, có vài người ăn một bữa cơm hay đi dạo đều thích chụp ảnh chia sẻ, Giang Đồ mỗi ngày trừ công việc thì chính là công việc, vòng bạn bè của anh trống rỗng, cái gì cũng không có.

Wechat của anh ngoại trừ đồng nghiệp và đối tác làm việc, bình thường cũng không dùng đến, Lâm Giai Ngữ đăng lên vòng bạn bè rất thường xuyên, ít nhất một lần mỗi ngày, đầu tháng trước anh lướt xem qua, lướt đến Đêm 30 Tết, thấy cô chụp chung với Chúc Tinh Dao thì không lướt tiếp nữa.

Lâm Giai Ngữ lái xe rất chậm, hết sức cẩn thận.

Giang Lộ ngồi ở ghế phụ thúc giục: "Chị có thể lái nhanh hơn được không? Em sắp chết đói rồi nè."

Lâm Giai Ngữ không để ý cậu, hỏi Giang Đồ: "Giang Đồ, cậu muốn ăn gì không?"

Giang Đồ dựa vào ghế sau hững hờ nhìn ngoài cửa sổ, anh nghĩ, ngay cả Lâm Giai Ngữ cũng biết lái xe, không biết Chúc Tinh Dao đã thi lấy bằng lái xe chưa? Có lẽ không cần, cô có tài xế riêng. Anh nói: "Tôi ăn ở trên máy bay rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!