Cuối tháng 9, trời mưa, sinh viên cầm ô người đến người đi trước cổng trường đại học H, mưa rơi xuống trên mặt đất tạo thành từng bọt nước. Trước cửa hàng linh kiện máy tính, trên vai Giang Đồ đeo một ba lô màu đen, cậu đứng dựa vào tường, trong tay cầm một điếu thuốc đưa đến bên miệng, cậu nhẹ nhàng hút một hơi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào màn mưa, đợi mưa tạnh.
Bên cạnh cửa hàng linh kiện máy tính là một nhà hàng thức ăn nhanh, nữ sinh đi ngang qua đều bất giác liếc nhìn cậu vài lần.
Điện thoại di động của Giang Đồ vang lên một tiếng, cậu lấy ra nhìn thoáng qua, là tin nhắn của trưởng phòng ký túc xá Viên Dương, Viên Dương nói: "Giang Đồ, lát nữa cậu về thuận tiện mua cho chúng tôi một ít đồ ăn ở ngoài cổng trường nhé, cái gì cũng được, trời mưa khó đặt đồ ăn, được không?
Giang Đồ cúi đầu trả lời: "Được."
Cậu nhét điện thoại di động vào túi quần, có nữ sinh cầm ô đi tới trước mặt cậu, đỏ mặt dè dặt hỏi: "Bạn học, cậu không mang theo ô sao?" Chúng ta có thể đi cùng nhau, tôi đưa cậu đến dưới lầu ký túc xá."
Giang Đồ nhìn cô ấy một cái, âm thanh nhạt nhẽo: "Không cần, cảm ơn."
Cho dù giọng nói hay là biểu cảm của cậu đều quá lạnh lùng nhưng đã dồn hết dũng khí để tới gần bắt chuyện, nữ sinh cắn cắn môi, mất mát rời đi.
Một lát sau, mưa nhỏ dần.
Giang Đồ đi vào nhà hàng thức ăn nhanh mua ba phần cơm, cậu bước ra khỏi nhà hàng đi vào trong trường học, đẩy cửa phòng ký túc xá ra, ba người đang ghé sát trước mặt máy tính quay đầu nhìn sang, Viên Dương cười đứng lên: "Ơ! đã về rồi à! Cám ơn nhé."
"Không có gì." Giang Đồ đặt cơm lên bàn.
Trên mỗi hộp cơm đều có hoá đơn nhỏ, Viên Dương thu tiền cơm của bọn họ trả cho cậu.
Giang Đồ nhận rồi đặt trên bàn, xoay người cầm lấy quần áo sạch sẽ đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, cậu vừa bước vào, bạn cùng phòng Đỗ Vân Phi lập tức hạ thấp giọng nói với Viên Dương: "Cậu nói nhờ người mua cơm giúp, hoá ra là gọi Giang Đồ à, ở cùng nhau gần một tháng, tôi vẫn chưa thích ứng được ở cùng một phòng với người lạnh nhạt như vậy."
Viên Dương là trưởng phòng ký túc xá, cũng là lớp trưởng.
Cậu tách đôi đũa ra, cười cười: "Giang Đồ nhìn thì lạnh lùng nhưng lại là người rất dễ chung sống, mở miệng nhờ cậu ấy giúp đỡ, việc gì mà cậu ấy giúp được thì cơ bản sẽ giúp."
Đỗ Vân Phi thở dài: "Cho dù lạnh lùng nhưng vẫn có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy, nhìn xem 10 cuộc gọi đến phỏng chúng ta thì hết 8 cuộc là tìm cậu ấy."
Đáng tiếc, Giang Đồ bình thường không trả lời cuộc gọi kiểu này.
Càng làm như vậy, nữ sinh theo đuổi cậu ngày càng nhiều.
Đại học không giống như cấp ba, không có giáo viên đuổi theo bắt lại vì yêu sớm, cũng không có bố mẹ ra lệnh "không được phép yêu sớm", cho nên rất nhiều người ngay khi vào đại học như một con ngựa hoang bị đứt cương, nhanh chóng bắt đầu nói chuyện yêu đương.
Giang Đồ mang đến cảm giác đầu tiên cho người ta là cực kỳ cứng rắn lạnh lùng, vừa nhìn đã nhận ra kiểu người này không dễ dàng chung sống, nhưng nhìn cậu đẹp trai, khí chất trầm tĩnh lạnh lùng nên vẫn rất hấp dẫn các nữ sinh. Có một lần Lâm Giai Ngữ đang chỉnh sửa lại ảnh, bạn cùng phòng vừa nhìn thấy Giang Đồ hai mắt phát sáng, chỉ vào hỏi: "Wow, đây là ai vậy?"
Bức ảnh được chụp vào sinh nhật lần thứ 18 của Giang Đồ ở quán thịt nướng, đúng lúc nhấp vào màn hình máy tính thì hiện lên ảnh chung của cô và cậu, Giang Đồ mặc áo khoác màu đen, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn ống kính, cậu rất ăn ảnh, nhưng cả người cậu càng đẹp trai hơn.
Trước kỳ thi tuyển sinh đại học Lâm Giai Ngữ nói muốn thi vào Đại học Sư phạm Bắc Kinh nhưng sau đó đột nhiên cô không muốn đi Bắc Kinh nữa, cuối cùng, cô đến Quảng Đông. Hai ngày trước khi khai giảng, Lâm Giai Ngữ gọi điện cho Giang Đồ, hai người đã hơn nửa tháng không liên lạc với nhau, chính là Giang Đồ đơn phương không liên lạc với cô, cô thở dài: "Thanh mai trúc mã của tôi."
Bạn cùng phòng vội hỏi: "Ồ, bạn trai?"
Lâm Giai Ngữ vội vàng lắc đầu: "Không phải không phải, cậu ấy không thích tôi, tôi cũng không thích cậu ấy…"
"Đẹp trai như vậy mà không thích à?"
Lâm Giai Ngữ cười cười: "Cậu ấy có người mình thích rồi."
Bạn cùng phòng hỏi: "Đẹp không?"
Lâm Giai Ngữ nói: "Đẹp hơn hoa khôi trường chúng ta."
Bạn cùng phòng lại hỏi: "Vậy à, vậy bọn họ là người yêu sao?"
Lâm Giai Ngữ nói: "Không phải…"
Chúc Tinh Dao ngay cả chuyện Giang Đồ thích cô, cô cũng không biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!