Sáng sớm, vẫn như thường lệ học sinh lớp 12 đến trường học bổ túc lập tức chạy đến rừng cây kia, mọi người ngẩng đầu, tìm kiếm những dây đèn hình ngôi sao thoát ẩn thoát hiện trong những cành cây xanh tươi sum xuê, còn có một đám nam sinh đi xung quanh thăm dò, sự nhiệt tình của bọn họ tăng vọt mà bàn luận.
"Tôi nhìn thấy rồi, thấy rồi! Giấu kỹ thật đấy! Bình thường không nhìn kỹ càng thì cũng không thấy được!"
"Bình thường ai lại ngẩng đầu nhìn kỹ cành cây làm gì chứ, ít nhất cũng mấy ngàn vì sao nhỉ? Không biết tốn bao nhiêu thời gian nữa, tối hôm qua thật sự làm tôi choáng váng! Quá lãng mạn!"
"Trọng điểm không phải bỏ ra bao nhiêu thời gian, mà ai lợi hại như vậy? Có thể làm ra món đồ thế này, đây chính là đại công trình đó!"
"Có phải là Lục Tễ hay không? Ngay cả giải nhất môn Vật lý cậu ta cũng giành được, nếu như cậu ta muốn thì nhất định sẽ làm được thôi, hơn nữa nghe nói hôm qua là sinh nhật của Chúc Tinh Dao, đêm qua bọn họ đều ở đây, nhất định là cậu ta làm rồi! Nói không chừng là tỏ tình đó!"
"Mấy dây đèn kia nhất định phải có công tắc đúng chứ? Đi tìm rồi mở lên xem đi!"
Một đám người vòng quanh rừng cây bắt đầu đi tìm công tắc.
Vẫn chưa tìm ra, đã có người hô: "Chủ nhiệm Lưu đến rồi!"
Chủ nhiệm Lưu đứng bên ngoài rừng cây, ưỡn bụng bia, chống nạnh lớn tiếng quát: "Sắp vào học rồi mà các em đang làm gì đó hả? Tất cả quay về lớp cho tôi!"
Đám học sinh lập tức giải tán, nhanh chân chạy về lớp học, Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây lẫn trong đám người kia, chạy ra xa mới dừng lại. Lê Tây Tây phấn khích nhớ lại tới hôm qua, cô quay đầu nói: "Nam thần Lục theo đuổi cậu điên cuồng như vậy, cậu còn do dự điều gì thế? Còn có chàng trai nào có tế bào lãng mạn như vậy, động tĩnh theo đuổi người ta lớn như vậy…"
Chúc Tinh Dao cuống quýt kéo cô: "C4u nhỏ giọng một chút nào, đừng để người khác nghe thấy được, thật ra tớ…"
Lê Tây Tây che miệng, Chúc Tinh Dao đang nói liền dừng lại, bởi vì Lục Tễ và Chu Nguyên ở ngay phía sau hai cô, ánh mắt hai người không hẹn chạm nhau, cô hơi sửng sốt, vội vã quay đầu kéo Lê Tây Tây, bước chân tăng tốc nhanh hơn.
Lục Tễ nhìn bóng lưng của cô, tâm tình đau khổ phức tạp, nhưng Chu Nguyên vẫn như cái loa đứng bên cạnh nói liên tục: "Những dây đèn ngôi sao kia cậu làm mất bao lâu thế? Hứa Hướng Dương nói đồ vật kia không dễ dàng làm, Hứa Hướng Dương nói làm những thứ đó nhanh nhất cũng phải mất một tháng, muốn treo toàn bộ lên là một đại công trình, giấu diếm bọn tớ lâu như vậy, cậu cũng không nói một tiếng nào, anh em chúng ta có thể giúp cậu…"
"Câm miệng!"
Lục Tễ buồn bực đẩy cậu ta, sải chân bước đi.
Giờ tự đọc buổi sáng, chủ nhiệm Lưu dẫn mấy giáo viên phòng giáo vụ đi tìm cái công tắc kia. mấy giáo viên được một phen cảm thán: "Đám học sinh bây giờ thật lợi hại, lá gan to đấy, dám làm động tĩnh lớn như vậy!"
Chủ nhiệm Lưu cau mày nói: "Trắng trợn táo bạo như thế, chằng kiêng dè gì hết, thực sự….. không để tôi vào trong mắt!"
Có giáo viên nói: "Đứa trẻ Lục Tễ này nhìn cũng không giống như này….. Điên rồi, chắc không phải là em ấy đấy chứ?"
Một ít lời đồn đại trong đám học sinh bọn họ cũng nghe nói, nhưng không có chứng cứ, càng không thể mời cảnh sát tới giám định vân tay được? Lục Tễ mang về cho trường nhiều vinh quang như vậy, phía trường học bọn họ cũng khó trực tiếp tìm người nói chuyện, nếu như bị chịu thiệt thì không tốt cho lắm.
Chủ nhiệm Lưu nhiều năm có kinh nghiệm bắt yêu đương sớm, cũng chưa từng thấy điên cuồng như thế này.
Sau giờ học, học sinh lại bắt đầu bàn tán về những ánh đèn ngôi sao tối hôm qua, còn có người lấy ảnh chụp ra tám chuyện.
Lớp 1 vô cùng náo nhiệt, còn người trực tiếp gọi thẳng tên Chúc Tinh Dao: "Chúc Tinh Dao, những dây đèn ngôi sao kia đều dành cho cậu đúng không?"
Có nam sinh nói tiếp: "Chắc chắn rồi! Còn có người nào mang tên ánh sao xứng với mấy ngàn vì sao thổ lộ à? Không có đâu!"
Chúc Tinh Dao chột dạ đến mức đỏ mặt, cô mím môi nói: "Các cậu đừng có nói nhảm, đâu có viết tên của tớ." Tuy rằng đúng là tặng cô, nếu như cô thừa nhận, mấy lời đồn đại bát quát sẽ không chấm dứt.
Vào lúc ấy, đa số những người yêu sớm đều thấp thỏm.
Lê Tây Tây vội vàng phụ họa: "Đúng vậy! Tối hôm qua các cậu nhiều người đi qua như vậy, có nhìn thấy ai tỏ tình không? Không có gì cả!"
Xác thực không có…
Mọi người ngoài miệng không nói, nhưng sau lưng vẫn bàn tán đến mức hăng say, thậm chí Đinh Hạng cũng lén lút đi hỏi Lê Tây Tây: "Những dây đèn ngôi sao kia chắc là Lục Tễ làm rồi, có phải nữ thần sẽ không thuộc về mọi người nữa đúng không? Cậu nói thẳng cho tớ nghe đi!"
Lê Tây Tây trợn mắt: "Cái gì thuộc về mọi người?"
Đinh Hạng thở dài, ôm ngực nói: "Cậu không hiểu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!