Kết quả kỳ thi đã phát xuống, Chúc Tinh Dao học tiếng Đức tiêu hao không ít thời gian và tinh thần, thành tích từ hạng ba lập tức trượt xuống hạng năm.
Cô có chuẩn bị tâm lý rồi nên cảm thấy không có gì.
Thế nhưng Lê Tây Tây lại nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Nếu như vậy, đợi lát nữa lớp sẽ sắp xếp chỗ ngồi, chúng ta làm sao bây giờ? Tớ không muốn đổi chỗ ngồi đâu."
Chúc Tinh Dao bỗng nhiên sửng sốt, cô quên mất chuyện này, Hứa Hướng Dương xếp thứ hai, cậu ta bình thường không đổi chỗ ngồi, thứ ba là Hạ Cẩn, người thứ tư là ủy viên học tập, thứ năm mới đến lượt cô chọn chỗ ngồi, ngộ nhỡ có người chọn vị trí này thì sao?
Cửa sổ bị cô mở ra, sau cơn mưa không khí u ám ẩm ướt và lạnh lẽo tràn vào.
Trong tâm trí cô vẫn còn vang vọng âm thanh "Ich liebe dich" trầm thấp sâu lắng của Giang Đồ, lúc ấy cô 16,17 tuổi, tất cả những gì cô nghĩ trong đầu – Lê Tây Tây nói rằng âm thanh của Giang Đồ rất dễ nghe, còn êm tai hơn rất nhiều so với bản thu trong tai nghe.
Về sau, khi cô trưởng thành rồi, mới muộn màng nhận ra.
Cô luôn bất giác nhớ đến khung cảnh lúc đó, trái tim lúc nào cũng đập rộn ràng, rồi lại ướt át, y như thời tiết ngay khi ấy.
Tại buổi sinh hoạt lớp, Tào Thư Tuấn nói với vẻ mặt buồn bã: "Kỳ thi giữa học kỳ, tuy rằng Giang Đồ lớp chúng ta xếp vị trí thứ nhất, nhưng điểm trung bình của lớp chúng ta vẫn xếp thứ hai từ dưới lên trong năm lớp, các em thực sự làm cho thầy không có thể diện mà…"
Mọi người đều im lặng, cúi đầu nghe giáo huấn.
Tào Thư Tuấn nhớ tới cuộc họp giáo viên chủ nhiệm khi đó, bộ dáng Tạ Á xuân phong đắc ý, lại nhìn các học sinh trong lớp, thở dài: "Năm nay thầy 28 tuổi, mới thi đại học được mười năm. Các em không nên cho rằng đây chỉ là kỳ thi không quan trọng, đến lớp 12 mới cuống cuồng lo lắng, mỗi một lần thi đều là tích lũy, thầy vẫn cảm thấy đạo lý nói nhiều nên rất dông dài, cũng không thoải mái, thầy không muốn bản thân trở thành…" Anh ho nhẹ, "Giống như chủ nhiệm Lưu suốt cả ngày thao thao bất tuyệt, coi như đến tuổi trung niên thầy cũng không muốn trở nên dông dài lải nhải, có mấy đạo lý này ngày qua ngày lặp lại cũng vô vị, đa số các em đều 17 tuổi rồi, vẫn còn đang đi học, sắp 18 tuổi, tự bản thân mình muốn cái gì, muốn trở thành kiểu người như nào, trong lòng các em chắc hẳn đã nghĩ tới, điều đó phụ thuộc vào việc các em có tinh thần đó hay không … "
Hiếm thấy lão Tào lải nhải một lần.
Càm ràm xong, Tào Thư Tuấn nghiêm túc nói: "Câu nói vừa rồi không được phép lan truyền ra ngoài."
Hứa Hướng Dương hỏi: "Câu nào ạ?"
Tào Thư Tuấn biết đám nhóc này tinh ranh, anh cười cười: "Câu nói về chủ nhiệm Lưu đó, không được phép loan truyền bừa bãi."
Mọi người cười ha ha.
Tào Thư Tuấn ra oai: "Yên lặng, còn có một việc nữa. Tiệc chào mừng năm nay…. Hạ Cẩn và Chúc Tinh Dao các em có ý kiến gì không?"
Buổi lễ chào đón năm mới và Đại hội Thể thao lớp 12 cũng không tham gia, lớp 10 lớp 11 đề xuất tiết mục, trọng điểm vẫn là lớp 10, có điều năm ngoái hai người, một người múa mở màn, một người kéo đàn cello hạ màn, đều rất chói mắt, nhà trường vẫn muốn để cho hai người lên sân khấu.
Hạ Cẩn không lên tiếng, như là đang chờ Chúc Tinh Dao nói trước.
Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nói: "Dạ em cần phải chuẩn bị cho kỳ thi, khả năng không có thời gian chuẩn bị và tập luyện rồi ạ."
Bàn sau, tay Giang Đồ đang viết từ đơn tiếng Đức dừng lại, cô không tham gia sao?
Đinh Hạng cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nhỏ giọng thở dài: "Ôi, nữ thần không tham gia rồi, đêm đó còn có ý nghĩa gì nữa?"
Cậu ta quay đầu nhìn Giang Đồ, có chút đau lòng: "Đồ ca, năm ngoái cậu cũng không được xem, thật là tiếc nuối mà."
Giang Đồ cụp mắt xuống, một lúc sau, thấp giọng nói: "Không có gì."
Có vài thứ, có lẽ bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Tào Thư Tuấn: "Hạ Cẩn thì sao?"
Hạ Cẩn rụt rè nói: "Dạ lúc trước cô Mạc đã có nói với em rồi, còn bảo em chuẩn bị múa mở màn năm nay ạ." Cô Mạc là người phụ trách tiệc tối.
—-
Cuối cùng, là chuyện đổi chỗ ngồi.
Chúc Tinh Dao hỏi Lê Tây Tây: "Sẽ không có người chọn chỗ này chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!