Mọi người đều sững sờ.
Chúc Tinh Dao ngẩng đầu, nhìn thấy mặt Giang Đồ không biến sắc đi tới, cậu cụp mắt nhìn cô, đáy mắt tựa hồ không có tâm tình gì, nhưng mà hình như cũng có cái gì đó, chỉ là cô đọc không hiểu.
Hạ Cẩn không biết có phải bị dọa rồi hay không, dáng vẻ hung hăng kiêu ngạo ban nãy trong nháy mắt bị dập tắt, không nói lời nào mà chỉ nhìn Chúc Tinh Dao đứng bên cạnh Giang Đồ, gồm cả Lê Tây Tây và Đinh Hạng vừa trở về, bốn người hướng về phía cô và Chu Tiểu Vũ.
Loại khí thế cùng áp bức này chỉ một mình Giang Đồ là đủ rồi, ánh mắt lạnh lùng của cậu khiến cho Hạ Cẩn khó có thể tiếp nhận.
Chúc Tinh Dao mím môi, chẳng biết vì sao, trái tim hơi nhảy lên.
Lê Tây Tây lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Đúng vậy, Tinh Tinh không ôm Giang Đồ, hơn nữa Giang Đồ chỉ là giúp cậu ấy chắn nước mà thôi, cậu đang nghĩ cái gì đấy?" Chuyện ngày hôm đó bọn họ thực sự không nhìn thấy, lúc bọn họ chạy tới, chỉ nhìn thấy hai người ướt sũng, vừa rồi cô cũng bị tấm hình làm cho chấn động.
Giang Đồ hỏi: " Xem kỹ càng chưa?"
Hạ Cẩn: "…" Cô không lên tiếng.
Giang Đồ nheo mắt, trực tiếp cầm lấy điện thoại trên tay cô.
Điện thoại di động Hạ Cẩn rời tay, cô ngẩn người: "Giang Đồ, cậu muốn làm gì?"
Giang Đồ rủ mắt xuống, nhìn chằm chằm tấm kia trầm mặc một lúc, lạnh nhạt nói: "Xóa ảnh đi." Rất nhanh cậu nhất nút lựa chọn mục "Xóa bỏ" ở trên màn hình, thời gian xác định, ngón tay cái ấn mạnh xuống.
Xóa xong tấm ảnh, cậu đem điện thoại đưa tới.
Hạ Cẩn vội vã cầm lấy điện thoại, lướt qua lướt lại, đã không còn.
Rất nhanh cô ngẩng đầu nhìn Giang Đồ, vừa hổ thẹn vừa tức giận: "Cậu dựa vào cái gì mà xóa tấm ảnh của tôi?"
"Người trong hình là tôi, không có sự cho phép của tôi đã loan truyền bữa bãi, còn cầm loạn uy hiếp người khác, tại sao tôi không thể xóa?" Toàn bộ quá trình gương mặt Giang Đồ lạnh lùng, "Chuyện này chẳng qua là điều không lường trước được, Chúc Tinh Dao chỉ là bị liên lụy mà thôi, về sau đừng đứng trước mặt cậu ấy nói cái gì ôm với không ôm, cũng đừng đi lan truyền lung tung."
Cậu nói xong, xoay người đi về chỗ ngồi.
Ánh mắt của những người khác không khỏi nhìn theo cậu.
Hạ Cẩn lớn như vậy nhưng lần đầu tiên bị ngưởi ta đối xử với thái độ lạnh lùng cứng rắn như thế, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, khó coi đến mức suýt khóc, Chu Tiểu Vũ không dám thở mạnh, hối hận lúc nãy không rời đi sớm hơn…
Mấy giây sau.
Đinh Hạng nói: "Lần đầu tiên tớ nghe Đồ ca nói một đoạn dài như vậy."
Lê Tây Tây: "Ai mà không cơ chứ?"
Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn bóng lưng thiếu niên, tâm tình có chút phức tạp, nhưng lại cảm thấy đây chính là việc Giang Đồ sẽ làm. Giang Đồ xách cặp trên bàn đi đóng cửa sau, từ hành lang vòng ra phía trước, thẳng thắn nhìn cô: "Còn chưa đi?"
Chúc Tinh Dao kéo dây ba lô, gật đầu nói: "Đi thôi."
Mấy người đi ra ngoài, Hạ Cẩn vẫn còn đứng đó, dường như giận dỗi, chờ người đến dỗ dành.
Chu Tiểu Vũ yếu ớt nói: "Chúng ta đi thôi, lớp học phải khóa cửa."
Hạ Cẩn cắn môi, thở hổn hển đi ra ngoài, đứng trước mặt bọn họ, ngẩng đầu nhìn Giang Đồ: "Giang Đồ, cậu thật quá đáng!" Nói xong, quay người bước nhanh, xem ra tức giận không nhẹ.
Mấy người đều yên lặng, Lê Tây Tây nói: "Đinh Hương Hoa, khoá cửa."
Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn Giang Đồ, nhỏ giọng nói: "Liệu Hạ Cẩn có tìm cậu gây phiền phức không?" Có một Trương Thịnh đã rất phiền, nếu như có thêm Hạ Cẩn nữa, vậy thì cuộc sống của Giang Đồ ở trong trường học không có cách nào yên ổn được…
Giang Đồ cúi đầu nhìn cô: "Không đáng kể, về trước đi."
Bốn người xuống lầu, Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây đều có người đến đón, hai cô đi về hướng cổng trường, Lê Tây Tây cười nói: "Đồ ca lúc nãy thật sự vừa lạnh lùng vừa tàn khốc! Tớ rốt cuộc phát hiện ra, Đồ ca là thuộc tuýp người ngoài lạnh trong nóng, đối với người quen thuộc bên cạnh đều hết sức che chở…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!